Nàng cởi hết chỉ còn lại yếm và quần lót, thế nhưng bên cạnh vẫn chẳng có động tĩnh gì. Bùi Thiên Thiên bực bội trừng mắt nhìn hắn:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Chẳng phải ngươi mong chờ ngày này lắm sao?”
Thật ra, trong lòng nàng lại cầu mong hắn đổi ý. Bị người ta giày vò như vậy, nàng cả đời cũng sẽ mang ám ảnh. Nhưng để sớm mất đi giá trị lợi dụng, đổi lấy tương lai tự do tự tại, nàng đã chịu phối hợp thế này, vốn là đem cả tôn nghiêm giẫm nát dưới chân.
Ngay lúc trong lòng nàng dâng lên một tia thê lương và bất lực, bên tai bỗng vang lên giọng nam trầm thấp, như mệnh lệnh:
“Cởi áo cho ta.”
Bùi Thiên Thiên liếc hắn một cái, hờn dỗi trèo lên trước:
“Tự cởi đi!”
Nằm trên giường, kỳ thực nàng không dám nhìn hắn. Một là sợ bản thân mềm lòng mà chạy trốn, hai là không muốn thấy gương mặt hắn không có lấy nửa phần tình ý. Không có tình cảm thì chuyện hoan ái nào có gì đáng mong chờ?
Nàng mò lấy bức mỹ nhân đồ đã chuẩn bị sẵn, tiện tay dán lên mặt mình, cũng che đi toàn bộ tầm mắt.
Tiếng sột soạt truyền đến, thân thể nàng theo bản năng căng chặt, đầu óc dần hỗn loạn, chẳng biết nên nghĩ gì để xua đi nỗi căng thẳng và kháng cự trong lòng.
Bỗng ngọn nến bị thổi tắt, bức mỹ nhân đồ trên mặt nàng bị hắn gỡ xuống. Trong ánh sáng mờ tối, thấy thân ảnh hắn từng bước tiến lại gần, nàng cắn môi nhắm chặt mắt.
Thân hình rắn chắc của hắn phủ xuống, cao lớn, rắn rỏi. Trong hơi thở tràn ngập khí tức của hắn, thanh khiết mà bá đạo. Nàng không ghét mùi hương trên người hắn, chỉ là khi da kề da, hắn ép chặt như vách tường đồng khiến nàng suýt không thở nổi.
Má nàng nóng rực như bị lửa đốt, nàng không nhịn được chống hai tay vào lồng ngực hắn:
“Đừng đè chặt như vậy, khó chịu lắm…”
Nàng biết hắn cao lớn, chỉ không ngờ sau khi thoát y lại cường tráng đến vậy. Lòng bàn tay chạm vào cơ bắp săn chắc, khiến thân thể vốn căng thẳng của nàng càng cứng đờ, không dám động đậy.
Nàng không dám mở mắt, chỉ nghe thấy hắn khẽ đáp một tiếng, giọng khàn đục, hơi thở dồn dập, nóng hổi phả lên mặt nàng, bỏng rát khó tả.
Hắn dừng lại rất lâu rồi mới lần tới sau gáy nàng, kéo tuột sợi dây mảnh.
Chiếc yếm lụa vừa rời thân, Bùi Thiên Thiên theo bản năng che ngực, nhưng cổ tay đã bị hắn chộp lấy. Nàng đỏ bừng mặt, giãy ra, rồi dứt khoát vòng tay ôm cổ hắn, tránh để bị trói buộc.
Động tác này khiến hai thân thể càng dán chặt không kẽ hở. Nàng rõ ràng nghe được bên tai hắn bật ra tiếng rên trầm nén, khàn khàn khó nhịn, lại mang theo vài phần mê hoặc quyến rũ.
Hai người quấn siết lấy nhau, một người căng cứng, một người run rẩy. Trong ánh sáng lờ mờ, cổ gáy giao hòa, gợi lên vài phần mùi vị ám muội triền miên.
Dưới thân hắn, Bùi Thiên Thiên hoàn toàn không còn đường lui. Nàng yếu ớt nhỏ bé, nào có sức ngăn cản bước tiếp theo của hắn…
……
Sáng hôm sau tỉnh lại, chẳng biết trời đã sáng từ bao giờ, bên cạnh sớm không còn bóng người. Bùi Thiên Thiên chậm rãi mở mắt, ánh nhìn mông lung hướng lên trần.
Cảnh tượng đêm qua tuy không thấy rõ, nhưng khắc sâu tới mức cả đời này nàng không thể quên.
Hối hận sao?
Trong lòng nàng lặp đi lặp lại tự vấn.
Rõ ràng người đàn ông kia khiến nàng chán ghét, vậy mà đáp án của nàng lại là: “Không hối hận.”
Nàng tự giễu cong môi, trong mắt dâng lên lệ bất đắc dĩ. Việc đã rồi, giờ nói hối hận còn có ích gì?
Nàng vốn chẳng mong cậy nhờ ai mà sống, cũng chẳng thẹn với ai. Chỉ cần sau này có thể sống cuộc đời mình ao ước, hiện tại con người và chuyện này, đều có thể bỏ qua.
“Vương phi, người đã tỉnh chưa?” – giọng nói lạnh lùng của Lãnh Lăng vang lên ngoài cửa, cũng đổi cách xưng hô.
“Vào đi.” Bùi Thiên Thiên cau mày ngồi dậy. Trên người nàng không có mùi lạ, sạch sẽ tinh tươm, chẳng biết ai đã giúp nàng lau rửa. Chỉ có cảm giác đau nhức nơi thân dưới là khó chịu, không ngừng nhắc nhở nàng về trải nghiệm đêm qua.
Nàng biết Tư Không Minh Dạ xem như còn chút lòng tốt. Với sức mạnh ấy, nếu hắn thực sự chẳng đoái hoài đến nàng, e rằng giờ nàng chẳng thể mở mắt.
Thấy Lãnh Lăng chuẩn bị xong đồ rửa mặt, chẳng hiểu là vì ngớ ngẩn hay rảnh rỗi, nàng lại buột miệng hỏi:
“Vương gia các ngươi đâu?”
Lãnh Lăng cung kính đáp:
“Hồi vương phi, Vương gia đang ở thư phòng cùng Thụy Khánh Vương và Vinh Tường Vương nói chuyện.”
Bùi Thiên Thiên khẽ giận mình, thần kinh sao lại đi quan tâm đến tung tích tên đàn ông kia!
Nhưng nghe xong, nàng sững lại:
“Thụy Khánh Vương đã hồi kinh?”
Không phải nàng quen biết Thụy Khánh Vương, càng không phải vì nàng có cảm tình. Chỉ là vị Thụy Khánh Vương này đã có hôn ước với Bùi Dung Hân.
Sớm nghe nói lần hồi kinh này, Thụy Khánh Vương sẽ thành thân với Bùi Dung Hân. Giờ hắn đã về, Bùi Dung Hân hẳn phải kiêu ngạo đến tận trời xanh?
Trầm mặc giây lát, nàng ngẩng lên nhìn Lãnh Lăng:
“Lãnh Lăng, giúp ta trang điểm. Ta muốn đến thư phòng.”
……
Sau khi rửa mặt chải chuốt, nửa canh giờ sau Bùi Thiên Thiên mới xuất hiện ở thư phòng.
Nàng đến, không phải để tìm Tư Không Minh Dạ, mà là muốn xem vị hôn phu tương lai của Bùi Dung Hân rốt cuộc có dung mạo thế nào.
Thụy Khánh Vương – nhân vật nổi danh khắp nước Bàn Long. Nghe nói người này tinh thông binh pháp, dũng mãnh vô song, từ thiếu niên đã ra trận, chưa từng bại một lần. Hắn không phải Thái tử, nhưng nắm binh quyền, chiến công hiển hách, địa vị trong triều át cả Thái tử.
Khó trách Bùi Dung Hân kiêu căng, có Tướng phủ chống lưng, lại thêm danh phận Vương phi tương lai. Đừng nói là những tỷ muội thứ xuất như các nàng, ngay cả công chúa đương triều gặp cũng phải nhường vài phần.
Khi nàng đến nơi, Tư Không Minh Dạ đang cùng hai vị vương gia bước ra từ thư phòng.
Thấy nàng xuất hiện, cả ba người đều đồng loạt đưa mắt nhìn.
Bùi Thiên Thiên cũng không hề sợ lạ, chỉ liếc qua đã phân biệt được ai với ai. Người cao lớn đi đầu hiển nhiên là Thụy Khánh Vương. Khí thế dũng mãnh tỏa ra quá mạnh mẽ, muốn phớt lờ cũng khó. Dung mạo tuấn tú, song đường nét quá cương nghị. Tư thái oai vệ từ đầu đến chân đều toát ra uy nghi vương giả, khiến người ta không dám khinh thường.
Nàng thừa nhận, người đàn ông này thật sự bất phàm.
Còn vị trẻ tuổi hơn đứng sau, hẳn là Vinh Tường Vương. Ba huynh đệ này đứng cùng quả nhiên giống như một rừng mỹ nam, làm người ta hoa mắt. Vinh Tường Vương tuổi chừng mười lăm, mười sáu, gương mặt còn vương nét thiếu niên, nhưng ngũ quan tinh xảo, môi đỏ răng trắng, đến mức khiến nàng – một nữ nhân – cũng phải ghen tị.
Nàng đứng yên không động, chẳng biết nên mở lời thế nào. Ngược lại, Vinh Tường Vương – Tư Không Lam – đã tươi cười mở miệng trước:
“Tam hoàng huynh, đây chính là Tam hoàng tẩu sao?”
Tư Không Minh Dạ liếc hắn, xem như ngầm thừa nhận.
Tư Không Lam bước đến gần Bùi Thiên Thiên, khom người hành lễ, vẫn tươi cười:
“Tam hoàng tẩu, mấy lần ta muốn đến thỉnh an nhưng đều bị Tam hoàng huynh ngăn lại. Không ngờ hôm nay cuối cùng cũng gặp được người.”
Dưới ánh nắng, gương mặt trắng trẻo của hắn nở nụ cười ấm áp, trong trẻo. Lần đầu gặp đã để lại ấn tượng rất tốt. Nàng không quên thân phận hiện tại, mỉm cười đáp lễ:
“Vinh Tường Vương.”
Chào xong hắn, nàng cũng không quên còn một người khác. Nàng đi đến, cúi người hành lễ với Thụy Khánh Vương Tư Không Lê Hạo:
“Thần thiếp tham kiến Thụy Khánh Vương.”
Tư Không Lê Hạo hơi nheo mắt, bỗng nói:
“Xem ra lời đồn cũng không thật.”
Bùi Thiên Thiên ngạc nhiên ngẩng đầu, chạm ánh mắt dò xét của hắn, chỉ khẽ mỉm cười:
“Người ta đều nói Thụy Khánh Vương khác biệt phàm tục, hôm nay tận mắt quả nhiên khiến Thiên Thiên khâm phục.”
Nàng không phủ nhận ẩn ý trong lời hắn. So với việc giải thích sự thay đổi của bản thân, chẳng thà để người khác nghĩ rằng ngày xưa nàng chỉ giả vờ yếu đuối dễ bắt nạt.
Tư Không Lam cũng không nhịn được chen vào:
“Tam hoàng tẩu, thật sự, người hoàn toàn khác so với tin đồn bên ngoài.”
Bùi Thiên Thiên vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, nhưng lời nói lại mang theo ý sâu xa:
“Đã gọi là tin đồn, tất nhiên không phải sự thật. Cũng chỉ là kẻ có tâm địa bất chính dựng chuyện mà thôi, khiến hai vị vương gia chê cười rồi.”
Câu này cũng xem như ngầm mắng thẳng vào nhà họ Bùi.
Ánh mắt Tư Không Lê Hạo và Tư Không Lam nhìn nàng đều trở nên phức tạp. Quả thật khác xa. Trước mặt bọn họ, nữ tử này nào có chút gì giống lời đồn?
Dung mạo nàng chưa hẳn khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng thanh tú. Thân thể mảnh mai yếu ớt, song từng cái nhíu mày, nụ cười đều toát ra vẻ đoan trang. Quan trọng nhất, từ lúc xuất hiện đến giờ, chưa từng thấy nàng có lấy một tia căng thẳng. Người nhát gan yếu ớt sao có thể làm được thế?
Tư Không Lê Hạo lại nhìn nàng thêm một cái, rồi quay sang Tư Không Minh Dạ nói:
“Bổn vương phủ còn việc, xin cáo từ trước.”
Tư Không Minh Dạ khẽ ra hiệu với Khải Phong:
“Tiễn Thụy Khánh Vương.”
Nhìn Tư Không Lê Hạo rời đi, đến khi bóng dáng khuất khỏi sân, Tư Không Lam mới chạy lại bên cạnh Tư Không Minh Dạ, có chút ấm ức nói:
“Tam hoàng huynh, ta không ngờ hôm nay hắn sẽ đến, ta cũng chỉ vừa chạm mặt ở cửa lớn mà thôi.”
Nghe vậy, Bùi Thiên Thiên khẽ nhướng mày, thầm thấy ý vị trong lời này sâu xa…