Chương 17: Đêm tân hôn đã bị khóa, nếu muốn đọc tiếp bạn vui lòng Click ADS banner để mở khóa chương truyện !
hoặc

Mời bạn CLICK ADS để mở khóa toàn bộ Chương 17: Đêm tân hôn.

Tư Không Minh Dạ biết tính nàng nóng nảy, nhưng cũng không ngờ nàng nói động thủ là động thủ thật. Bị nàng bất ngờ nhào tới, hắn quả thực không kịp phòng bị. Khi thân thể mềm mại ấy áp sát, hắn lại vô thức ngả người về sau.

Hắn không ghét chuyện nàng tự lao vào lòng mình, miễn là trên cổ không có hai cái móng vuốt nhỏ kia…

Bùi Thiên Thiên đúng là quyết tâm muốn dạy dỗ hắn, nhưng hai tay vừa chạm đến cổ hắn đã lập tức bị hắn nắm chặt cổ tay. Ngay sau đó một cơn đau nhói truyền đến, nàng hét “A—” một tiếng rồi vội buông ra.

Cơn đau này không phải chút ít. Ngón tay Tư Không Minh Dạ chuẩn xác bấm vào huyệt nơi cổ tay nàng, đau đến nỗi nước mắt nàng tuôn rơi, “Buông… buông tay!”

Hu hu hu… Đồ rùa đen! Không thèm chơi với hắn nữa!

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng, đồng tử đen láy long lanh nước mắt, Tư Không Minh Dạ mới thả tay ra, mặt lạnh hừ một tiếng: “Còn muốn giết bản vương?”

Bùi Thiên Thiên vừa xoa xoa cổ tay vừa khóc vừa mắng: “Chơi thế này còn chơi gì nữa? Ta có thể bóp chết ngươi chắc? Rõ ràng là ngươi mới muốn giết ta ấy! Có ai ác như ngươi không? Xem ta là Kim Cương Barbie à!”

Tư Không Minh Dạ hơi nheo mắt: “Kim Cương Barbie là vật gì?”

Bùi Thiên Thiên bĩu môi: “Nhà quê, không nói cho ngươi biết!”

Hắn lặng lẽ nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt u ám. Nhìn nàng nước mắt rơi không ngừng, bàn tay đặt bên người khẽ động.

“Đau đến vậy sao?”

“Để ta bóp ngươi thử xem!” nàng vừa lau nước mắt vừa gào lên. Người đàn ông này quá âm hiểm! Nàng chỉ giả vờ bóp hắn thôi, vậy mà hắn lại thật sự ra tay, còn nhắm đúng huyệt. Đau chết đi được, còn hơn gãy xương! Thế mà hắn còn dám hỏi?

“Ta…” ánh mắt sâu thẳm của hắn thoáng dao động, ngay cả bản thân cũng không nhận ra giọng nói đã vô thức dịu đi.

“Ngươi cái gì mà ngươi? Chỉ biết bắt nạt ta yếu đuối thôi! Lúc nào cũng thế, trêu chọc chút cũng không được. Dù có ý kiến thì cũng phải biết nặng nhẹ chứ? Đường đường nam nhân mà lại chấp nhặt với ta thế à? Không muốn nhìn thấy ta thì đừng xuất hiện trước mặt ta, ta có cầu xin ngươi làm gì đâu!”

Vừa mắng, nàng vừa muốn đứng dậy. Ai ngờ đầu gối hắn chặn lại, nàng thử hai lần đều thất bại, tức quá liền đấm vào vai hắn: “Mau bỏ chân ra!”

Nàng hoàn toàn quên rằng chính mình là người đè hắn xuống, cũng chẳng nhận ra tư thế kề cận quá mức ám muội. Càng giận dữ, nàng càng không để ý ánh mắt hắn ngày một sâu lắng.

Tưởng rằng nhắc nhở thì hắn sẽ buông, nào ngờ eo đột nhiên bị siết chặt. Cúi mắt nhìn, khuôn mặt đang tức đỏ bừng của nàng lại càng đỏ hơn. Nàng quên mất trên người chỉ mặc một chiếc yếm nhỏ, tuy chỗ quan trọng có che, nhưng phần lưng lại lộ trần, bị cánh tay rắn chắc ôm chặt. Trong khoảnh khắc đầu óc nàng trống rỗng.

Chưa hết, phía dưới nàng chỉ mặc chiếc quần lót mỏng manh, dù có lớp vải ngăn cách nhưng thân thể nam nhân phía dưới đột nhiên căng cứng, biến hóa rõ rệt…

Đôi mắt còn ngấn lệ, nàng sững sờ như gà gỗ, quên cả giãy giụa.

Đến khi hắn buông eo, cổ tay nàng rơi vào bàn tay to lớn kia, nàng mới hoàn hồn, giận dữ mắng: “Đồ vô liêm sỉ! Ngay cả ta thế này mà ngươi cũng có phản ứng sao?”

Tư Không Minh Dạ mặt căng cứng, mắt trừng nàng.

Nhìn vành tai hắn bất chợt ửng đỏ, Bùi Thiên Thiên tròn mắt như gặp quái vật. Dù hắn cố che giấu cũng không thoát khỏi nét lúng túng ấy…

Hắn… cũng biết ngượng?

Nghĩ đến điều đó, nàng cúi đầu cười thầm, quên cả tức giận. Thì ra không phải nàng không có sức hút, mà là hắn… quá kín đáo!

Trong mắt lóe lên chút tinh ranh, nàng không chống cự nữa, cũng không mắng nữa, mà cố tình rướn người lại gần, đuôi mày khẽ nhướng, liếc mắt đưa tình, giọng nói cũng ngọt ngào: “Vương gia, có phải ngài muốn không? Muốn thì nói đi, ta cũng chẳng phải không thể cho.”

Hắn vẫn giữ vẻ mặt u ám, nhưng ánh mắt sâu thẳm lóe sáng, hô hấp dồn dập.

Nàng không sợ chết, ghé sát vành tai đỏ hồng kia, cố tình cất tiếng “ưm” đầy mị hoặc.

Ngay khoảnh khắc giọng nói ấy vang lên, Tư Không Minh Dạ đột nhiên đẩy nàng sang bên!

“Uhm—” Bùi Thiên Thiên ôm mông nhăn mặt vì đau.

Ngẩng lên thì bóng dáng hắn đã biến mất.

“Đồ rùa đen! Không thể nhẹ tay chút sao?” nàng hét vào cánh cửa trống. Biết rõ thân thể nàng yếu ớt, vậy mà lần nào cũng không biết nặng nhẹ!

Nằm trên giường, vừa xoa mông vừa cúi nhìn ngực mình, nàng càng cau mày.

Đúng là biến thái! Rõ ràng bị hắn nhìn, bị hắn chạm, chiếm hết tiện nghi, vậy mà nàng chẳng thấy xấu hổ, ngược lại còn tiếc nuối vì hắn bỏ đi.

Suy cho cùng, vẫn là nàng không đủ hấp dẫn…

“Ôi, ngực ơi ngực, bao giờ các ngươi mới to thêm chút đây? Nhìn xem… người ta thà tự giải quyết chứ chẳng cần chúng ta… Haiz! Thất bại thật!”

……

Từ sau khi đánh bị thương Bùi Dung Hân, nàng và nhà họ Bùi không còn qua lại. Nay hôn lễ cùng Tư Không Minh Dạ đến gần, cũng là ngày gả con gái của Bùi gia, cuối cùng Bùi Văn An mới sai quản gia Phúc Tân đến Vương phủ Nam Doanh đón nàng về.

Nào ngờ Tư Không Minh Dạ không thèm ra mặt, chỉ bảo Khải Phong đưa quản gia kia đến, rồi sau tấm màn dày truyền ra giọng lạnh như nước đá:
“Bản vương thân thể có bệnh, ngày mai e rằng không thể đi rước dâu. Về nói với Thừa tướng các ngươi, phụ hoàng đã ban chỉ, mọi lễ nghi hôn sự đều giản lược. Bùi Thiên Thiên đã chính thức vào phủ bản vương, không cần qua lại, khỏi phiền ông ấy.”

Mặt quản gia biến sắc ngay tức khắc.

Con gái sắp gả mà không từ nhà mẹ ra, không chỉ trái lễ, sau này Bùi gia còn bị người đời chê cười.

“Vương gia, việc này…”

“Khải Phong, tiễn khách.”

“Vâng, Vương gia.” Nhận lệnh, Khải Phong lập tức đưa tay ra hiệu, lạnh nhạt: “Mời.”

Trước khi đi, quản gia còn tức tối lườm màn che.

……

Chuyện hôn lễ giản lược, Bùi Thiên Thiên cũng không để tâm. Bên ngoài đều đồn Vương gia ăn máu người vốn là kẻ ốm yếu, ít ai gặp được. Người bệnh mà thành hôn rình rang chẳng phải tự rước khổ? Nhưng mặt khác, nàng càng tiếp xúc Tư Không Minh Dạ, càng thấy quan hệ phụ tử giữa hắn và Hoàng đế vô cùng khó lường…

Hoàng tử thành hôn, hôn lễ đơn sơ, khách khứa ít ỏi, bầu không khí lạnh lẽo. Nếu không phải vì khoác bộ giá y đỏ rực, nàng còn chẳng tin cái gọi là “giản lược” lại sơ sài đến vậy.

Chỉ riêng nghi thức bái đường là được tổ chức nghiêm túc, cũng do người trong cung chủ trì. Ngoài ra thì chẳng khác nào diễn cho có.

Thiệt là, trời chưa sáng đã bị lôi dậy chải chuốt, giờ ngồi trong tân phòng nàng chỉ muốn gà gật ngủ thiếp đi.

Đến khi thấy nam nhân từ ngoài bước vào, nàng mới vội ngồi thẳng người.

So với thường ngày, hôm nay Tư Không Minh Dạ như biến thành người khác, không, phải nói là thay da đổi thịt. Bộ hỉ phục đỏ chói làm đôi mắt nàng suýt lóa, kẻ ngày thường toàn mặc đen âm trầm như xác sống, giờ lại đẹp đến yêu nghiệt.

Nếu ngày thường hắn như Diêm Vương lạnh lẽo, thì lúc này hắn quả là yêu ma tuấn mĩ. Lông mày sắc, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng lạnh lùng… ngũ quan hoàn mỹ không chê vào đâu được, thêm dáng người cao ráo, quả thật như yêu từ núi rừng bước ra.

Khi luồng khí lạnh quen thuộc áp tới, nàng mới bừng tỉnh, vội quay mặt đi, trong lòng thầm mắng mình sao suýt bị mê hoặc!

Hai người ngồi cạnh nhau, chẳng ai lên tiếng. Một đôi tân lang tân nương mà còn kém phần náo nhiệt hơn đôi nến đỏ. Ngọn lửa rung rinh, sáng rực, quét đi phần lớn âm khí trong phòng. Còn họ thì như hai khúc gỗ, ngồi im lặng.

Ngồi một lát, nàng chịu hết nổi. Nàng biết rõ tiếp theo sẽ là chuyện gì, mà qua vài lần thử, cũng biết vấn đề nằm ở đâu.

Cắn môi, nàng lấy từ trong áo ra hai món, dùng khuỷu tay huých hắn: “Này, nhìn đi, chọn một cái?”

Ánh mắt lạnh lẽo liếc qua, dừng ở vật trong tay nàng, lóe lên chút nghi hoặc: “Nàng định làm gì?”

Nàng giơ một tay có tấm vải đen: “Cái này là để che mắt chàng.” Tay kia cầm bức họa mỹ nhân: “Cái này là dán lên mặt ta. Chàng tự chọn đi.”

Khóe môi mím chặt của hắn khẽ giật.

Nàng đặt đồ xuống, bắt đầu cởi áo: “Thôi, đừng lề mề nữa. Có việc thì làm nhanh đi. Ta biết dáng vẻ này của ta khiến chàng không hứng thú, cho nên… ta chuẩn bị hết rồi.”

QpG5u+TiZi96/EDnnzV0XA==

Bình luận
Sắp xếp
    📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
    📛 Mua Chặn Quảng Cáo
    Gói chặn quảng cáo
    Giá: 19,000 VNĐ
    Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
    Gói chặn quảng cáo
    Giá: 38,000 VNĐ
    Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
    Gói chặn quảng cáo
    Giá: 57,000 VNĐ
    Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 3 tháng
    Phản hồi

    Phản hồi nhanh


    Hãy cung cấp thông tin càng chi tiết càng tốt, để chúng tôi có thể hiểu rõ vấn đề bạn đang mắc phải một cách nhanh nhất

    Gửi message