“Nìng nìng nìng nìng!” – giọng Tống Lê Thanh giả vờ vui vẻ vang lên, qua điện thoại có chút méo âm – “Tớ đang ở dưới nhà cậu đây, mau xuống đón bản tiểu thư! Cho cậu ba phút nhé, coi chừng bản tiểu thư trở mặt không nhận người luôn đó ha ha ha!”

Khóe môi Hạ Vũ Ninh khẽ cong, tâm trạng cũng nhuốm vài phần nhẹ nhõm theo giọng nói vui vẻ ấy, cô đáp: “Được.”

Tống Lê Thanh tay xách nách mang một đống đồ leo cầu thang đi lên. Cô có bóng ma tâm lý với thang máy – có thể leo cầu thang thì tuyệt đối không đi thang máy, nhất là mấy loại thang máy nhỏ trong khu chung cư, không thông gió, cô càng không chịu nổi. Thang cuốn trong trung tâm thương mại thì còn ráng tạm chấp nhận.

Hạ Vũ Ninh biết thói quen của cô, bèn xuống cầu thang đón, nhận lấy mấy túi to túi nhỏ trong tay cô, hai người ríu rít thân mật cùng nhau trở lên. Tống Lê Thanh nhẹ nhàng vỗ một cái lên đầu cô, trong giọng nói vừa thương xót vừa trách yêu: “Mới mấy ngày mà gầy đi cả một vòng thế này. Hôm nay nhất định phải bồi bổ lại cho cậu.”

“Tớ đang giảm cân mà, xem ra cũng có hiệu quả rồi đấy,” Hạ Vũ Ninh cười nói nhàn nhạt. Tống Lê Thanh liếc cô một cái, phẩy tay: “Tớ không thèm nói lý với cậu! Dù sao cũng phải vỗ béo lại cho tớ, gầy đến mức này rồi, tớ không muốn vài hôm nữa phải vào bệnh viện thăm cậu đâu!”

“Ăn cơm chưa?” – cô huých nhẹ tay Hạ Vũ Ninh. Hai người đã hơn một tháng không gặp, gặp rồi thì nói chuyện không ngớt. Cuối cùng định dừng đề tài, Tống Lê Thanh lại nhìn dáng vẻ gầy đi của Hạ Vũ Ninh mà đau lòng, tự mình lẩm bẩm: “Ăn rồi thì coi như ăn khuya thêm bữa nữa, phải tẩm bổ cho cậu.”

Hạ Vũ Ninh bật cười nhìn cô bạn lảm nhảm, theo cô vào bếp phụ giúp. Tay nghề nấu nướng của Tống Lê Thanh cực kỳ tốt, mùi vị món ăn cũng vô cùng tuyệt. Hạ Vũ Ninh chẳng khách sáo, hai người làm ba món một canh, không thèm bày ra bàn ăn mà đặt luôn lên bàn trà ở phòng khách. Trên TV đang phát một chương trình thực tế. Tống Lê Thanh chỉ nhìn vài giây, liền nói:

“Anh nghệ sĩ này tớ nhớ rõ mà – ngoại tình khi đang kết hôn, còn vu oan vợ không lo cho gia đình, bất hiếu với bố mẹ chồng, ngược đãi cha mẹ chồng... Cuối cùng bị đánh mặt tơi bời luôn. Khi đó ai ai cũng chửi. Vậy mà bây giờ lại được tẩy trắng lưng lửng, trên Weibo dưới hot comment chẳng mấy ai chửi nữa. Đúng là chuyện đời trong giới giải trí thay đổi nhanh thật.”

Hạ Vũ Ninh ăn không ít, đang ôm bát canh húp, nghe vậy liền biết cô bạn đang đổi cách an ủi mình. Cô cười khẽ, trêu lại: “Canh tớ đang uống còn chưa đủ sao? Cậu còn muốn ép tớ uống thêm mấy bát ‘canh gà tâm hồn’ nữa à? Hôm nay tớ là uống no canh rồi đấy...”

“Cậu mà còn như vậy thì sẽ mất tớ mất!” – Tống Lê Thanh lại vỗ đầu cô, động tác trông có vẻ thô lỗ nhưng actually rất nhẹ. Cô đưa tay ôm lấy Hạ Vũ Ninh, thấp giọng: “Ninh Ninh, bọn tớ đều tin cậu. Đều tin cậu. Hai cái đồ khốn nạn đó, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng. Cậu đừng sợ…”

“Ừ, tớ không sợ.” Hạ Vũ Ninh ngẩng đầu cười, che dấu nỗi xúc động cuộn trào trong lòng. Cô ngừng lại một chút, rồi nghiêm túc nói: “A Thanh, yên tâm. Tớ không dễ bị đánh gục như vậy đâu.”

Cô hít sâu, mỉm cười dịu dàng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thì thầm: “Tớ cũng phải đứng lên, sao có thể để họ dễ dàng thắng như vậy? Tớ không cam tâm.”

“Mọi chuyện sẽ tốt lên thôi, tin tớ đi, Ninh Ninh…”

“Ừ, tớ tin cậu.”

Trong mắt Hạ Vũ Ninh ánh lên một tầng hơi nước, khi cô cười lên, giống như có ánh sao lấp lánh – mềm mại mà kiên cường. Ánh sáng dịu dàng, buông lơi và sáng rõ nơi đáy mắt. Tống Lê Thanh nhìn mà lòng quặn đau – đi qua bao nhiêu năm như vậy, mà Trương Hàn vẫn nhẫn tâm hại cô đến mức này?

Đêm đó hai người nằm chung một giường, nhỏ giọng trò chuyện đến tận hai ba giờ sáng mới chìm vào giấc ngủ. Tống Lê Thanh đang nói dở, quay đầu thấy Hạ Vũ Ninh không đáp lại, mới phát hiện cô đã ngủ. Nghĩ đến việc mấy ngày nay chắc cô chẳng ngủ ngon được, Tống Lê Thanh nhẹ nhàng đắp lại chăn cho cô, rồi cũng ngủ.

Một đêm bình yên không mộng. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy đã gần mười giờ. Tống Lê Thanh để lại tờ giấy nhắn, bảo Hạ Vũ Ninh vào bếp lấy đồ ăn sáng cô chuẩn bị sẵn, rằng cô phải đi làm kiếm tiền nuôi gia đình đây. Hạ Vũ Ninh cười, vào bếp múc bát cháo kê. Cháo mềm, còn ấm, hiếm khi được ăn một bữa sáng như thế, cả người như thư thái hẳn ra.

Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi. – cô nghĩ, gần như là vui vẻ.

“Alô?” – tiếng chuông điện thoại vang lên, Hạ Vũ Ninh bắt máy.

“Là tôi.” – giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo mà ôn hòa của Mục Cẩm Đồng  vang lên bên tai, như mặt đá cẩm thạch mượt mà. Hơi thở khàn khàn mang theo chút quyến luyến: “Tôi đến đón cô đi ăn.”

“Ừ, được.” – Hạ Vũ Ninh khẽ cười. Trong điện thoại lan ra một khoảng tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng hít thở của cả hai, nhưng chẳng ai cúp máy.

Do dự giây lát, cô mới nói thêm: “Vậy đi đường cẩn thận nhé, em ở nhà đợi anh.”

“Ừ.” – Không biết có phải là ảo giác hay không, Hạ Vũ Ninh cảm thấy trong giọng nói lạnh nhạt của anh lại có chút vui vẻ. Nhưng chưa kịp nghĩ thêm, điện thoại đã bị cúp.

Ở nhà đợi tôi.
Đi đường cẩn thận.

Mục Cẩm Đồng khẽ nhếch môi – câu này, anh rất thích nghe.
Đặc biệt là khi chính cô nói với anh.

Khi Tư Tuệệ bước vào, Mục Cẩm Đòng vẫn đang xem tập tài liệu mỏng trên bàn. Thấy anh vào, chỉ tùy ý úp tài liệu xuống, hờ hững hỏi: “Có chuyện gì?”

Tư Tuệ đọc qua lịch trình tiếp theo của Mục Cẩm Đồng, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ — hôm nay vị tiên sinh này… hình như tâm trạng rất tốt?

“Buổi tiệc tối nay,” trầm ngâm vài phút, Mục Cẩm Đồng nhàn nhạt nói: “Để sau rồi tính.”

Để sau rồi tính… rốt cuộc là đi hay không đi? Tư Tuệệ cảm thấy hơi đau đầu.

Đúng lúc Tư Tuệ còn đang định nói gì đó, Mục Cẩm Đồng đột nhiên đứng dậy, lấy chiếc áo khoác treo trên giá, giọng điệu bình thản, không nghe ra chút cảm xúc nào: “Đi thôi.”

Tư Tuệ: “????”

“Đi đón cô ấy.” Mục Cẩm Đồng sải bước đi trước, Tư Tuệ mỉm cười theo sau, không cần hỏi cũng biết chữ “cô ấy” này là ai.

Xem ra, tiên sinh nhà bọn họ cuối cùng cũng tìm được vị phu nhân của mình rồi… Sau này chắc tăng ca cũng ít lại chút!

Anh ta đây cũng mong có vợ con chờ bên bếp lửa ấm chứ bộ, chứ tình cảnh hiện tại là — làm việc mệt như chó, vợ con cũng không có.

Chỉ là, ánh mắt Tư Tuệ vô tình liếc thấy tập tài liệu trong tay Mục Cẩm Đồng, trong lòng hơi kinh ngạc — rốt cuộc bên trong đó là gì mà khiến tiên sinh lúc nào cũng cầm không rời tay như vậy?

Mục Cẩm Đồng mở tập tài liệu, ánh mắt dừng lại ở mấy chữ to in đậm phía trên: #108 cách theo đuổi nữ thần#.

Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên trang giấy, nhìn chằm chằm dòng chữ kia, suy nghĩ đắm chìm:

Thứ hai: Tôn trọng ý nguyện của nữ thần, mọi việc phải bàn bạc với cô ấy, đừng tự mình quyết định. Tuyệt đối đừng tự quyết định, nhất là những việc liên quan đến cô ấy. Nếu không, cứ chờ nữ thần nói goodbye đi.

Không biết điều thứ hai này có tác dụng không, nhưng tôn trọng thì chắc chắn không sai.

Một cô gái như A Ninh, chắc chắn thích bạn đời tôn trọng cô ấy, mọi việc đều hỏi ý cô ấy chứ không phải tự tiện quyết định, đúng không?

Không biết A Ninh có muốn gặp bạn bè của anh không… Hay là báo trước một tiếng thì hơn, vừa thể hiện mình tôn trọng và trân trọng cô ấy.

Nghĩ xong, tâm trạng Mục Cẩm Đồng thoải mái hơn nhiều, giữa lông mày cũng thêm vài phần nhẹ nhàng.

Ngồi phía trước, tài xế nhân lúc đèn đỏ, cẩn thận ghé sát tai Tư Tuệ, khẽ nói:
“Tiên sinh… đây là… bị sao vậy?”

“Tôi sợ muốn chết luôn rồi đó, lúc lên xe sắc mặt lạnh như băng, tôi không dám thở mạnh. Giờ lại ấm áp như gió xuân… lòng tôi cứ như ngồi trên tàu lượn siêu tốc đó. Cậu nói đi, rốt cuộc tiên sinh bị gì vậy?”

Tài xế Trương Lỗi gần như lớn lên cùng Mục Cẩm Đồng. Cha anh là tài xế của nhà họ Mục, mỗi lần đến đưa đón Mục Cẩm Đồng, nhà chủ tử cũng cho phép chở luôn anh về chung. Sau này anh cũng tiếp nối nghề của cha, lái xe cho nhà họ Mục. Bình thường cũng dám nói vài câu đùa như thế. Tư Tuệ biết rõ tính anh nên chỉ cười:
“Anh không hỏi thử tiên sinh đi là biết ngay ấy mà.”

“Khụ khụ—” Trương Lỗi ho khan mấy tiếng, đèn đỏ vừa chuyển xanh, anh lầm bầm rất nhỏ:
“Cậu cho tôi mượn mười lá gan trước đã…”

Nói đi thì phải nói lại, mấy hôm nay tiên sinh đúng là có chút… khác thường.

Trước đây nào có chuyện một ngày ra ngoài nhiều lần như vậy?

“Này… cậu nói xem, có khi nào tiên sinh… gặp được tình yêu đích thực rồi không? Lão phu nhân đã biết chưa vậy?”

QpG5u+TiZi96/EDnnzV0XA==

Bình luận
Sắp xếp
    📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
    📛 Mua Chặn Quảng Cáo
    Gói chặn quảng cáo
    Giá: 19,000 VNĐ
    Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
    Gói chặn quảng cáo
    Giá: 38,000 VNĐ
    Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
    Gói chặn quảng cáo
    Giá: 57,000 VNĐ
    Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 3 tháng
    Phản hồi

    Phản hồi nhanh


    Hãy cung cấp thông tin càng chi tiết càng tốt, để chúng tôi có thể hiểu rõ vấn đề bạn đang mắc phải một cách nhanh nhất

    Gửi message