Diệp Thiên cầm chi phiếu nhìn nhìn một lúc, không có phát hiện manh mối gi khác, đúng là một thẻ tiết kiệm bình thường, liền kí tên vào chỗ trống đấy! Sau khi xem xong Diệp Thiên đem chi phiếu bỏ vào túi của mình cất kỹ.
Hai cái chìa khóa một lớn một nhỏ, dùng kinh nghiệm của Diệp Thiên phán đoán, hắn cảm thấy cái chìa khóa lớn hẳn là của cửa chính hoặc là chìa khóa phòng, còn cái chìa khóa nhỏ có chút giống chìa khóa tủ chứa đồ, chỉ là nhất thời không đoán là loại tủ chứa đồ nào.
Chẳng lẽ là tủ chứa đồ trong phòng ba? Diệp Thiên trong lòng thầm suy nghĩ, đã như vầy, chính mình đi xem chẳng phải là sẽ biết được cái kia là gì sao! Diệp Thiên đột nhiên nhớ tới, hắn rời nhà trốn đi lúc nhà của mình ở tại Thành phố Minh Châu khu thành Bắc là một tòa cũ kỹ trong cư xá, còn cái này cái chìa khóa hẳn là cái chìa khóa cửa chống trộm cao cấp!
Đi vào phòng bếp, Diệp Thiên hướng Vương Oánh hỏi: "Vương di, nhà ba cháu có phải là đã chuyển đến địa phương khác rồi hả?" Vương Oánh đang rửa bát, vẩy nước trên tay sau đó lau lên tạp dề một phát, rồi nói: "Cháu không biết à? Ba ngươi hai năm trước đã đổi chỗ ở rồi, ngay tại khu Nam Thành của chúng ta, biệt viện Chí Tôn Hoàng ở Bàn Long sơn, chỗ đó thế nhưng mà lại là khu nhà giàu đấy, bất quá nhà cũ ở kia cũng không có bán, vẫn còn giữ lại!" "Ai, ba cháu đời này đều không được hảo hảo hưởng phúc, trước kia làm thầy thuốc thì y thuật là tốt nhất nhưng cầm tiền lại ít nhất, bệnh viện còn thấy hắn không có hộ khẩu ở Thành phố Minh Châu, cố ý đè thấp tiền lương xuống. Về sau khi thi đậu đi làm chính thức lại bị xa lánh, cháu đi không bao lâu thì từ chức ra bờ biển làm kinh doanh, vất vả kiếm tiền, thế nhưng giờ người lại phải đi rồi!" Vương Oánh vô cùng tiếc hận nói.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý! Diệp Thiên vốn không nghĩ tới ba mình năm đó ở bệnh viện lại bị đối xử bất công như thế, khó trách người thường xuyên rầu rĩ không vui tự giam mình ở trong thư phòng.
"Hừ, món nợ này ta nhớ kỹ, sớm muộn ta sẽ tìm tới đó đòi lại món nợ này!" Diệp Thiên trong lòng lạnh lùng nói ra. "Vương di, cám ơn, cháu muốn về thăm nhà một chút, hôm nào rảnh cháu lại đến nhà bái phỏng!" Diệp Thiên muốn về nhà mau chóng điều tra rõ ràng cái chết của phụ thân, bởi vì không bắt được hung thủ lòng của hắn cảm thấy cả ngày đều bất an!
Vương Oánh là người nhiệt tình, vừa nghĩ tới Diệp Thiên trở về không có thân thích, ăn một bữa cơm còn phải ra ngoài quán rẻ tiền, ăn ở bên ngoài làm sao có được cảm giác gia đình như ở nhà nàng: "Cái đứa nhỏ này không phải khách khí, lâu lắm rồi mới đến nhà Vương di gia một lần, ăn cơm đã rồi về, việc có bề bộn thì cũng lui tạm một hai giờ a!" Tào Nghiên thay đổi mặc một bộ trang phục váy liền áo thấp ngực khiêu gợi, cả người lập tức thay đổi một hình dáng khác, càng thêm thành thục vũ mị, đem đứa nhỏ đang ngủ sau lưng đi ra lại nghe được Diệp Thiên nói phải đi, cũng khích lệ nói tiếp, "Làm gì vậy ah Tiểu Thiên, ăn cơm chiều rồi hãy về mà! Chẳng lẽ là ta kết hôn rồi nên mị lực không có lớn như vậy đúng không!" Diệp Thiên như vậy còn có thể nói cái gì nữa? Có 2 nữ nhân nhanh mồm nhanh miệng như vậy hắn đi được mới là lạ, gật gật đầu cười nói: "Được rồi, nghe các người đấy, cháu đây trước hết cảm ơn Vương di, lần này tới vội vàng cũng không mang lễ vật đến còn khiến cho mọi người tốn kém, khiến cho cháu thấy thật thiếu ý tứ!" "Đừng nói ngu ngốc như vậy chứ!" Tào Nghiên tức giận trừng Diệp Thiên: "Diệp Thiên, ta phát hiện ngươi thay đổi! Trở nên dối trá rồi! Trước kia ở nhà của ta đều ở lại ăn cơm, đánh đuổi đều không đi, hiện tại như thế nào giữ người ăn một bữa cơm còn vất vả vậy, tốt nhất chớ nói nhảm, mau tới đây giúp ta!" Không phải Diệp Thiên thay đổi, mà là con người một khi trưởng thành không thể hồn nhiên giống khi còn bé nữa, như vậy mới là không có tim không có phổi, thêm nữa hiện tại mọi người làm chuyện gì đều muốn cân nhắc đến đạo lí đối nhân xử thế ở bên trong, bản thân đã nhiều năm không gặp, không phải là do hắn không khách sáo. "Cũng tốt, chúng ta nhiều năm mới có lại như vậy, cùng nhau hảo hảo tâm sự, dì làm cơm xong sẽ gọi hai đứa!" Vương Oánh nhìn bóng lưng hai người trong nội tâm tràn ngập tiếc hận, hai đứa trẻ này thành một đôi có thể ở cùng một chỗ thật là tốt biết bao!
Tào Nghiên lôi kéo tay Diệp Thiên đi vào phòng ngủ của mình, chỉ vào hình ảnh cưới ở đầu giường để cho hắn bình luận, Diệp Thiên trong nội tâm cảm thấy ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn), năm đó hắn đã từng thầm mến nàng, hôm nay đảo mắt liền trở thành tân nương người ta, Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn, chú rể tướng mạo quá bình thường, nhưng khiến Diệp Thiên cảm giác người đó không hề chất phác trung thực giống Vương Oánh nói.