“Các ngươi – đám trưởng lão Cung gia này – dám tụ tập cả ở đây, ép buộc gia chủ! Quấy nhiễu sự yên tĩnh của gia chủ! Có biết đó là tội chết hay không!”
Trường Tôn Vô Cấu giận dữ nhìn bảy tám vị trưởng lão mặc bạch y đang đứng trong sân, quát lớn.
“Chúng ta chỉ muốn Cung gia sớm lập gia chủ mới thôi! Dù là về tư cách hay đức hạnh, Cung Hoa Vũ đều là người thích hợp nhất để trở thành gia chủ kế nhiệm của Cung gia!”
Mà từ đầu tới cuối, Cung Hoa Vũ đứng sau mấy vị trưởng lão kia vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhạt, dường như hoàn toàn không để tâm tới vị trí gia chủ.
“Chư vị trưởng lão, xin đừng tức giận, nơi này dù sao cũng là linh đường của Tố Hoán…”
Trên gương mặt tuấn nhã ôn nhuận của Cung Hoa Vũ thoáng qua một tia bi thương.
“Hừ! Nếu không phải Trường Tôn tiên sinh cứ chấp mê bất ngộ, chúng ta đâu cần phải làm lớn chuyện ở đây?”
“Gia chủ Cung gia nhất định phải đổi!”
“Vô lễ!”
Trường Tôn Vô Cấu quát lớn, mắt như hằn tia lửa:
“Cút khỏi đây cho ta!”
Sắc mặt Lưu trưởng lão cùng vài vị trưởng lão khác lập tức trở nên khó coi vô cùng.
“Trường Tôn tiên sinh, ngài đừng giận, chư vị trưởng lão đều là vì Cung gia mà thôi. Thực ra, cha ta cũng chẳng mong Cung gia đổi gia chủ. Trước đây vẫn còn có thể hy vọng vào muội muội Tố Hoán, nhưng giờ thì… hu hu…”
Khuôn mặt xinh đẹp của Cung Đan Ngọc phủ một tầng bi thương.
“Đúng vậy! Giờ chính là lúc phải quyết định ngay! Chậm một ngày, Cung gia sẽ lâm nguy!”
“Trường Tôn tiên sinh, hà tất một mực cản trở? Hay là… ngài có ý đồ khác? Luôn giấu giếm chúng ta điều gì?”
“Trường Tôn tiên sinh, ở đây đều là nguyên lão, trưởng lão Cung gia qua mấy đời, ngay cả quyền bầu ra gia chủ chúng ta cũng không có sao?”
“Đúng thế!”
“Trường Tôn Vô Cấu, giao ra gia ấn cùng Linh Quang thạch!”
“Nếu không giao, chúng ta sẽ động thủ!”
“Các ngươi… to gan thật đấy…”
Mặt Trường Tôn Vô Cấu giật giật, tức giận trừng mắt nhìn đám người kia.
Phụt!
Đột nhiên, Trường Tôn Vô Cấu vì tức giận quá mà hộc máu, máu tươi lập tức nhuộm đỏ chiếc trường bào trắng như tuyết của ông.
“Nơi này là linh đường của Tố Hoán, các ngươi… đây là đại bất kính…”
Ông giơ tay run rẩy chỉ vào đám người, nghiến răng nói.
“Hừ! Nếu Trường Tôn tiên sinh chịu giao gia ấn và Linh Quang thạch ra, chúng ta đâu cần làm thế này!”
Trường Tôn Vô Cấu không có linh lực cũng không có nguyên khí của võ giả, tự nhiên bị họ ép từng bước.
Dao Quang, Dao Cảnh lập tức chắn trước mặt Trường Tôn Vô Cấu, cắn răng trừng đám người kia.
Trong linh đường nhất thời căng thẳng đến cực điểm, sát khí giăng khắp.
Tích! Tích! Tích!
Bầu trời mờ mịt đột nhiên rơi xuống mấy hạt mưa – một giọt, hai giọt, ba giọt…
Rồi mưa ngày càng dày, mưa bụi mịt mờ bao phủ cả Cung phủ, làm ướt nền gạch trước linh đường. Từng giọt mưa theo mái hiên rơi xuống, vang lên tiếng tí tách thanh lãnh.
“Không thể nào!”
Trường Tôn Vô Cấu nuốt ngụm máu nơi cổ họng, môi nhuốm máu đỏ tươi, vẫn trừng mắt kiên định nhìn bọn họ.
“Trường Tôn tiên sinh, đã như vậy thì đừng trách chúng ta vô tình!”
Lưu trưởng lão lạnh giọng nói, ánh mắt đầy độc ý.
“Chư vị trưởng lão xin đừng… Trường Tôn tiên sinh là vị trưởng lão được gia chủ tín nhiệm nhất, cũng là thủ lĩnh của các trưởng lão…”
Cung Hoa Vũ ngoài mặt là khuyên can, nhưng kỳ thực lại đang ngấm ngầm nhắc nhở mọi người rằng – một kẻ phàm nhân như Trường Tôn Vô Cấu lại có thể nắm giữ gia ấn Cung gia, đứng cao hơn cả đám võ giả bọn họ!
“Chỉ là một phế vật mà thôi!”
Có kẻ tức giận quát, trong lời tràn đầy khinh bỉ.
Cung Hoa Vũ liền bị đám người chen lấn đẩy ra sau, Cung Đan Ngọc vội vàng bước tới đỡ hắn.
Hai cha con đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự hưng phấn và ác ý trong mắt đối phương.
Cung Đan Ngọc từ từ quay đầu, nhìn về chiếc quan tài lớn bằng gỗ nam mộc khảm vàng trong linh đường, khóe môi cong lên, trong mắt tràn đầy đắc ý và oán hận.
Cung Tố Hoán, ngươi rốt cuộc cũng chết rồi! Cuối cùng cũng chết rồi!
Ngươi chết, cha ta sẽ trở thành gia chủ Cung gia, ta – Cung Đan Ngọc – sẽ là đích nữ Cung gia, tương lai còn là hoàng hậu! Những gì ngươi từng có, ta sẽ cướp hết!
“Trường Tôn Vô Cấu, nếu ngươi còn không giao ra! Đừng trách chúng ta ra tay!”
“Đúng! Không giao, chúng ta chỉ còn cách giết ngươi, để khỏi sinh biến trong Cung gia!”
Lời vừa dứt, gió nổi lên.
Mưa tí tách rơi xuống, âm thanh lanh lảnh vang khắp sân.
Tháng ba vốn là mùa mưa, giữa không gian im lặng, bỗng từ phương xa truyền tới một giọng nói trong trẻo mềm mại:
“Các ngươi muốn giết ai?”