“Là ai?” – Cung Tố Hoán lập tức thu liễm tâm thần, đôi mắt cảnh giác quét khắp bốn phía.
“Ngươi là chủ nhân được Linh Quang chọn trúng, cũng là chủ nhân của ta.”
Thanh âm trầm hùng vang vọng giữa không trung.
“Cung Tố Hoán, ngươi có nguyện cùng ta kết Linh Quang Linh Khế, trở thành chưởng môn đời kế tiếp của Cung gia?”
“Linh Quang…” đầu Cung Tố Hoán chợt nhói đau, những mảnh ký ức xa xăm như vụn vỡ thoáng hiện lên, nhưng nàng vẫn không nhớ được gì rõ ràng.
“Linh khế?” – nàng khẽ lẩm bẩm, đầu đau nhức, thân thể lại bị một luồng khí ấm áp bao trùm, vô cùng dễ chịu. Cũng nhờ luồng khí này, những vết thương trên người nàng nhanh chóng lành lại.
“Cung Tố Hoán, ngươi có nguyện?”
Âm thanh ấy giống như một trưởng bối hiền hòa đang ân cần trò chuyện, chứa đựng bao dung và ấm áp.
Bất tri bất giác, khúc mắc trong lòng Cung Tố Hoán dần tan biến, môi khẽ mấp máy:
“Ta nguyện ý.”
Ngay lập tức, toàn thân nàng tỏa ra quầng sáng vàng nhàn nhạt, êm dịu. Một luồng kim quang từ hư không bắn xuống, tốc độ nhanh như chớp, trực tiếp nhập vào giữa ấn đường nàng!
Trong khoảnh khắc, Cung Tố Hoán cảm giác luồng khí mãnh liệt trong đan điền cuồn cuộn chảy khắp tứ chi bách hải, xương cốt, kinh mạch đau đến cực điểm.
Nàng nghiến răng chịu đựng, một lúc sau, quầng sáng dần tan, cơn đau cũng từ từ giảm bớt.
Lập tức, nàng cảm thấy thần thức trở nên sáng tỏ, gân cốt toàn thân nhẹ bẫng như được gột rửa.
Tẩy tủy phạt kinh!
Đây chính là “Tẩy tủy phạt kinh” được ghi chép trong Thần Thư thượng cổ!
“Chủ nhân, hiện giờ ngài đã là chủ nhân của Linh Quang. Linh Quang sẽ vĩnh viễn bầu bạn cùng ngài, phụ trợ ngài trở thành chưởng môn Cung gia.”
Một thanh âm trong trẻo, ôn nhu như tiếng cười nhẹ vang lên.
Cung Tố Hoán khẽ ngẩn ra, cúi đầu nhìn xuống chiếc ngọc bội trên cổ.
Tiếng nói ấy, hóa ra phát ra từ chính linh quang thạch!
“Chủ nhân, Linh Quang vừa tỉnh giấc, cần nghỉ ngơi. Khi nào chủ nhân cần, chờ Linh Quang tĩnh dưỡng xong sẽ hiện thân gặp ngài.”
Dứt lời, ánh sáng vàng chợt tắt, chiếc linh quang thạch lại trở về dáng vẻ như một hòn đá bình thường.
“Khoan… Linh Quang, ta phải ra ngoài thế nào?” – Cung Tố Hoán vội hỏi.
“Thứ lỗi, chủ nhân. Thân thể ngài vừa mới có linh lực, chưa thể tự vận dụng. Linh Quang sẽ tiễn chủ nhân ra ngoài, xin hãy nhắm mắt.”
Giọng nói vừa dứt, cảnh sắc xung quanh liền vặn vẹo theo một vòng xoáy kỳ dị. Giây tiếp theo, Cung Tố Hoán mở mắt ra, phát hiện bản thân đã trở về nhân gian.
Phía xa, mấy người kia đều kinh ngạc trố mắt nhìn nàng.
“Các ngươi…” – nàng vừa ngẩng đầu, liền thấy nam tử hồng đồng vẫn ở đó, trong lòng lập tức cảnh giác. Nhưng vừa vận chuyển linh lực, đầu đã nhói lên một trận, toàn thân như bị rút cạn sức lực.
“……Linh Quang, sao ngươi không nói trước cho ta, rời khỏi nơi đó thân thể sẽ suy yếu thế này…”
Trước mắt nàng tối sầm, cả người ngã ngửa về sau.
Một bóng người như cơn gió vụt đến, trong nháy mắt đã kịp đỡ lấy nàng, bế gọn trong lòng.
Nam tử cụp mắt nhìn nữ tử đang hôn mê, tầm mắt lại dừng trên chiếc linh quang thạch ở cổ nàng, ánh mắt thoáng lóe một tia thâm trầm, sau đó cả người hắn khẽ động — biến mất khỏi chỗ cũ.
Cung Tố Hoán hôn mê tròn ba ngày.
Trong gian phòng cổ nhã, màn lụa mỏng lay động, hương thơm nhàn nhạt phảng phất, khiến lòng người an tĩnh.
Một bàn tay trắng thon khẽ động, hàng mi dài run rẩy, rồi từ từ mở mắt.
Đập vào mắt là đỉnh màn trắng muốt. Đôi mắt đen láy dần trở nên minh tĩnh, và ngay sau đó...
Vút!
Cung Tố Hoán bật ngồi dậy, trong mắt lóe lên tia cảnh giác.
Đây… là nơi nào?