“……” Mẹ ơi! Có cần phải gấp gáp vậy không?!
Ngay khi Cung Tố Hoán định mở miệng nói gì, viên Linh Quang Thạch nơi cổ nàng bỗng nóng rực lên, bỏng đến mức khiến nàng khẽ run.
“Làm sao vậy?” Vô Cực công tử thấy nàng đột ngột dừng bước, sắc mặt thay đổi, cau mày hỏi.
Cung Tố Hoán cúi đầu liếc viên Linh Quang Thạch, rồi ngẩng đầu, tầm mắt chuyển về phía một cửa hiệu treo bảng “Thiên Hạ Các” trước mặt.
Ánh mắt nàng lóe sáng, liền cất bước đi thẳng về phía cửa hiệu.
Hai thủ vệ trước cửa dang tay chặn lại, ánh mắt khinh thường đảo qua dáng vẻ bình thường của Cung Tố Hoán và Vô Cực công tử.
Cung Tố Hoán lặng lẽ ngước mắt, chỉ một cái nhìn lạnh nhạt mà khí thế như đao bén, khiến cả hai người kia chợt rùng mình. Một tên lấy lại tinh thần, lên giọng:
“Xin cô nương xuất trình thiệp mời.”
“Thiệp gì?” Cung Tố Hoán nhíu mày.
“Người muốn tham gia đấu giá tại Thiên Hạ Các, đều phải có thiệp hẹn trước. Đây không phải nơi ai muốn vào là vào.” Nói xong, gã khinh khỉnh liếc nàng một cái.
Một nữ tử dung mạo tầm thường, y phục thô kệch – vừa nhìn đã biết chẳng có tiền, lại dám mơ tưởng bước vào Thiên Hạ Các?
“Hừ.” Cung Tố Hoán khẽ cười lạnh.
Ngay lúc ấy, bóng người bên cạnh nàng khẽ lóe lên.
Bịch! Bịch!
Trong chớp mắt, hai tên thủ vệ đang tỏ vẻ khinh người kia đã bị đánh bay ra xa.
Cung Tố Hoán chớp mắt, quay sang nhìn Vô Cực công tử.
“Có mắt không tròng – đáng chết.”
Gương mặt hắn vẫn là dung mạo bình thường sau khi đổi hình, nhưng khí chất lạnh lẽo cùng giọng nói vô tình kia lại khiến hắn thoạt nhìn càng thêm tuấn mỹ, khí thế bức người.
Hai kẻ bị đánh khiến nhiều võ giả trong Thiên Hạ Các ùa ra, ánh mắt phẫn nộ quét về phía họ.
“Bỏ đi.” Cung Tố Hoán liếc nhìn Thiên Hạ Các một lần nữa. Trong lòng có hơi không cam tâm, nhưng nàng không có thiệp mời, cũng không thể cưỡng ép xông vào.
“Vô Cực, chúng ta đi thôi.”
“Chậm đã.”
Một giọng nữ yêu kiều từ phía sau vang lên.
Một thiếu nữ mặc thanh y la lụa từ tốn bước ra, sau lưng theo bốn tỳ nữ mảnh mai.
“Chẳng phải đây là tiểu thư Cung gia sao?” Thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo diễm lệ, trong mắt lại đầy vẻ kiêu căng. Nhất là khi nhìn Cung Tố Hoán, sự cao ngạo, khinh miệt, miệt thị đều phơi bày rõ rệt.
“ Cung Tố Hoán, ngươi đến đây làm gì? Không phải nên trốn trong Cung phủ, lấy chăn che kín mặt mà khóc sao? Sao còn dám ló mặt ra ngoài?”
Cung Tố Hoán nhướng mày nhìn nàng, trí nhớ lập tức lướt qua trong đầu.
Đây là Âu Dương Phi, thứ nữ của đại gia tộc Âu Dương, tính tình ngang ngược, hay trào phúng châm chọc nàng – kẻ thù không đội trời chung.
“Ngươi ra ngoài được, cớ gì ta không thể?”
Âu Dương Phi trừng to mắt, tức đến nghiến răng:
“Đồ phế vật xấu xí! Ngươi sao có thể so với bổn tiểu thư!”
Bốp! Bốp!
Không gian bỗng chốc tĩnh lặng.
Tất cả mọi người đều sững sờ, kể cả Âu Dương Phi.
Lúc này hai má nàng bỏng rát, đến khi phản ứng kịp mới biết – nàng vừa bị tát!
Vô Cực công tử thu tay, lạnh lùng nói một câu:
“Ồn ào vô lễ – đáng chết.”
Âu Dương Phi khó tin trợn trừng, ôm má hét lên:
“ Cung Tố Hoán! Ngươi dám để con chó bên cạnh đánh ta! Hôm nay ta phải giết ngươi!”
Đôi mắt Cung Tố Hoán tối lại, ánh hàn quang vụt hiện.
Âu Dương Phi vốn là tam giai Linh Sư, được Âu Dương gia sủng ái, từ nhỏ chưa từng chịu nửa điểm uất ức.
Trong tay nàng hiện ra một luồng linh quang vàng nhạt, mang theo sát ý phóng về phía Cung Tố Hoán.
Cung Tố Hoán không lùi nửa bước, thân hình bạo phát, trực diện nghênh đón công kích!
Ầm! Ầm!
Âu Dương Phi như cánh diều đứt dây bị đánh văng xuống đất, thê thảm vô cùng.
Bốn tỳ nữ phía sau nàng đều kinh hãi thét lên, mặt mũi tái nhợt.
Cung Tố Hoán phủi nhẹ tà váy, động tác ưu nhã như chưa từng động thủ, rồi thong thả bước đến trước mặt Âu Dương Phi, đứng cao nhìn xuống.
“Cung… Cung Tố Hoán… sao ngươi có thể…” Âu Dương Phi miệng đầy máu, mắt trợn trừng không dám tin.
Nàng không phải phế vật sao? Sao thực lực lại mạnh đến vậy? Điều đáng sợ nhất là – nàng hoàn toàn không cảm nhận được dao động linh lực trên người Cung Tố Hoán!
“Âu Dương Phi, lo giữ cái miệng của ngươi. Nếu còn dám mở lời hồ nhục ta, lần sau ta sẽ cắt lưỡi ngươi.”
“……”
Khí thế sắc lạnh quanh thân Cung Tố Hoán khiến Âu Dương Phi không dám ngẩng đầu đối diện.
Cung Tố Hoán không thèm nhìn nàng nữa, chỉ liếc cánh cửa Thiên Hạ Các, xoay người:
“Vô Cực, đi thôi.”
“Xin dừng bước.”
Một nam tử vận bạch y, tóc đen búi cao cài kim quan, phong độ nho nhã chậm rãi bước ra.
“Cô nương, thật thất lễ.” Nụ cười hắn ôn hòa, dung mạo tuấn nhã.
“Phong ca ca! Cứu muội!” Âu Dương Phi khóc òa, lao nhào vào lòng hắn:
“Phong ca ca! Con phế vật xấu xí này đánh muội! Huynh phải báo thù cho muội!”
Phong Phi Thiên vẫn mỉm cười, ánh mắt bình thản nhìn Cung Tố Hoán:
“Nếu nàng thật là phế vật, sao Âu Dương tiểu thư lại bại trong tay nàng?”
“……Phong ca ca?!” Âu Dương Phi tái mặt, không dám tin.
Phong Phi Thiên không để ý nàng, chỉ nhìn Cung Tố Hoán, mỉm cười:
“Tại Tây Lương quốc, kẻ mạnh mới đáng được tôn kính.”
Rồi khẽ khom người:
“Cô nương, Phong mỗ thất lễ, xin mời.”
Cung Tố Hoán đánh giá hắn, tuy không rõ thân phận, nhưng chỉ cần nhìn cách người trong Thiên Hạ Các cúi đầu nín thở trước hắn, đã biết địa vị không tầm thường.
Có người mời, nàng cũng không khách sáo, gật đầu bước vào cùng Vô Cực công tử.
“Phong ca ca! Sao huynh lại cho con phế vật kia vào?! Nàng là nỗi nhục của Cung gia đó!” Âu Dương Phi tức tối gào lên.
Phong Phi Thiên mỉm cười, liếc nhìn nàng:
“Âu Dương tiểu thư, y phục và trang điểm của cô đã bị bẩn.”
“……” Âu Dương Phi sững lại, vội tìm gương soi mặt, quả nhiên trang dung đã nhem nhuốc.
Phong Phi Thiên không buồn nhìn nữa, đáy mắt hiện lên tia sáng u ám, xoay người vào trong Thiên Hạ Các.
——
Tại lầu hai, nơi có tầm nhìn tốt nhất, Cung Tố Hoán và Vô Cực cùng đứng nhìn về phía sảnh đấu giá.
“Món tiếp theo chính là Thượng Cổ Thần Khí – Huyền Thiên Đỉnh!”
Khi tấm vải xám được kéo xuống, một chiếc đỉnh ba chân tròn trịa xuất hiện trước mắt mọi người.
“Đây mà là thần khí sao? Sao không thấy có chút linh lực dao động nào?”
“Đúng đó! Nhìn ánh sáng ảm đạm thế kia, chắc là đồ bỏ rồi!”
Bên dưới xôn xao bàn tán, chẳng ai chịu ra giá.
Ánh mắt đen láy của Cung Tố Hoán thì chăm chú dõi theo Huyền Thiên Đỉnh.
Khi đi ngang qua đây, Linh Quang Thạch đã nóng rực dẫn lối, giờ phút này càng nóng hơn, thậm chí còn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
“Chủ nhân, mau đấu giá lấy Huyền Thiên Đỉnh.” Một giọng nam dịu dàng vang lên trong thức hải nàng.
“Linh Quang?”
“Vâng, chủ nhân. Huyền Thiên Đỉnh là thượng cổ thần khí, có nó sẽ đại ích cho việc luyện đan của chủ nhân.”
Vì ký kết khế ước, Linh Quang có thể cảm nhận rõ tâm ý nàng.
Ánh mắt Cung Tố Hoán lóe sáng, nhưng đáy lòng khẽ trầm xuống – đỉnh này có giá khởi điểm ba trăm trân châu, còn nàng chỉ có một trăm.
Nàng mím môi, quay sang Vô Cực công tử:
“Vô Cực, huynh có tiền không?”
Hắn nghiêng đầu: “Nàng muốn nó?”
Cung Tố Hoán gật đầu.
“Được.”
Hắn không hỏi thêm lời nào, chỉ thản nhiên ngẩng đầu, trầm giọng:
“Ba trăm trân châu – ta mua.”