Xoẹt xoẹt!
Một luồng gió lạnh xẹt qua, cửa phòng dược mở ra rồi lại khép lại trong nháy mắt. Ngay sau đó, một nam tử áo đỏ yêu mị đã xuất hiện trước mặt Cung Tố Hoán.
“... Là ngươi?” Cung Tố Hoán theo bản năng nhíu mày.
Nàng không ngờ vị Vô Cực công tử này lại xuất hiện ở đây.
“Ngươi đến làm gì?”
Khuôn mặt yêu mị của Vô Cực công tử bị ánh nến hắt lên, sáng tối đan xen, càng thêm tà mị thần bí.
“Ngươi muốn luyện đan?” Vô Cực công tử mở miệng, giọng nói lạnh như băng, không hề chứa chút cảm tình.
“Đúng.” Cung Tố Hoán cũng không giấu diếm: “Ngươi có cách luyện ra Thập phẩm Quy Hồn Đại Hoàn Đan không?”
Giữa chân mày Vô Cực công tử thoáng hiện lên một tia dị sắc, sau đó khẽ lắc đầu: “Không thể.”
Cung Tố Hoán thầm thở dài, trong lòng dấy lên vài phần thất vọng.
Ở đại lục này, dược sư vốn đã cực kỳ hiếm hoi, mà có thể luyện ra đan dược thập phẩm, toàn bộ đại lục cộng lại chưa quá năm người.
Tuy nghĩ vậy, nhưng rất nhanh, trong mắt Cung Tố Hoán lại lóe lên một tia kiên định lạnh lẽo!
Ngọn nến trên án kêu tí tách, gió bỗng nổi lên, nến vụt tắt.
Bóng Vô Cực công tử nhanh như tia chớp áp sát Cung Tố Hoán, nhưng nàng cũng lập tức phản ứng.
Một con dao găm sáng loáng kề sát trước ngực hắn.
“Ngươi định làm gì?” Cung Tố Hoán cảnh giác, nàng không quên, lần đầu gặp mặt hắn từng suýt ra tay giết mình!
“Suỵt.”
Vô Cực công tử thậm chí không thèm liếc nhìn lưỡi dao trong tay nàng, mà đưa ngón tay thon dài, trắng mịn, nhẹ nhàng đặt lên môi nàng.
“...”
“Nghe.”
Ánh nến trong phòng đã tắt, bên ngoài màn đêm tĩnh lặng, nhưng có bóng người lướt nhanh, không phát ra một tiếng động nào.
Ánh mắt Cung Tố Hoán dần trở nên lạnh lẽo.
Thời gian trôi qua từng khắc, bên ngoài vẫn không có động tĩnh.
Trong lòng nàng chợt lo cho Trường Tôn Vô Cấu.
“Thả ta ra!”
Bóng người cao lớn của Vô Cực công tử gần sát nàng, mùi hương thanh nhã đặc trưng của thiếu nữ phảng phất nơi chóp mũi.
Ánh trăng chiếu xuống qua một khe hở trên mái, vừa vặn rọi lên hai người.
Dưới ánh trăng, gương mặt bình thường đến cực điểm của Cung Tố Hoán hiện ra, đôi mắt đen nhánh lấp lánh sự cảnh giác.
“Ngươi, không xấu.”
“...”
Cung Tố Hoán trợn mắt: “Ta xấu hay không xấu thì liên quan gì tới ngươi?”
Vô Cực công tử khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút không hiểu: “Nữ nhân đều thích được khen.”
Không phải chứ, đại ca! Bên ngoài còn có sát thủ đó! Ai rảnh mà tán gẫu với ngươi?
Cung Tố Hoán hất hắn ra, khẽ vuốt phẳng nếp gấp trên y phục, xoay người định bước ra ngoài.
“Giải quyết xong rồi.”
“... Gì?”
Cung Tố Hoán khựng bước.
“Mỹ nhân này, ngươi nói chuyện có thể đừng nửa vời được không?” Nàng hơi bất đắc dĩ.
“Những sát thủ đó.” Vô Cực công tử mím môi, nhàn nhạt nói: “Đã giải quyết.”
Cung Tố Hoán ngẩn người, cuối cùng cũng hiểu ý hắn khi xuất hiện ở đây.
Im lặng một lúc, nàng lạnh nhạt hỏi: “Tại sao giúp ta?”
“Bởi vì ngươi là người của ta.”
“... Ai là người của ngươi chứ? Ta là ta!” Cung Tố Hoán lại trợn trắng mắt: “Vả lại, lần đầu chúng ta gặp nhau, ngươi rõ ràng định giết ta!”
“...” Vô Cực công tử trầm mặc.
Hắn không thể giải thích được rằng, khi lần đầu thấy Cung Tố Hoán ra tay dứt khoát giết chết ba võ giả kia, trong lòng hắn đã chấn động và nghi hoặc tới mức nào.
Khi ấy hắn không định giết nàng, chỉ muốn xác nhận xem nàng có thật sự là Cung Tố Hoán hay không.
“Chủ nhân.”
Bên ngoài vang lên giọng Âu Dương Vinh.
Hai người mở cửa bước ra, dưới ánh trăng, chỉ thấy bảy thi thể sát thủ áo đen nằm la liệt.
“Đều là võ giả thất giai.” Âu Dương Vinh nói xong, lại nhìn Cung Tố Hoán, trong mắt lộ ra kính ý: “Gặp qua cô nương.”
Cung Tố Hoán khẽ gật đầu, sau đó bước đến gần những sát thủ đã tắt thở, ngồi xổm xuống, đưa tay lột mặt nạ bọn chúng.