Lương Cẩm Nguyệt cảm thấy tim mình khẽ rung lên, ngẩng đầu nhìn vào mắt Trình Gia Tự. Đôi mắt của anh đen sâu thẳm, với vài sợi tơ máu nổi lên ở lòng trắng, trông hỗn loạn hơn bình thường.
Lương Cẩm Nguyệt kiễng chân, hai tay nâng khuôn mặt anh. Khi lòng bàn tay cô chạm vào làn da anh, lông mi dài của Trình Gia Tự khẽ rung, anh không chớp mắt nhìn cô. Cô từ từ tiến lại gần, hơi thở hòa quyện vào nhau.
Hơi thở của Trình Gia Tự ngày càng gấp gáp, khi Lương Cẩm Nguyệt gần chạm vào môi anh, anh đã kéo cổ cô lại và hôn cô một cách chủ động. Khi môi hai người chạm nhau, Trình Gia Tự thở dài thỏa mãn, nhanh chóng mở môi cô và đưa lưỡi vào một cách cuồng nhiệt.
Một tay anh ôm eo Lương Cẩm Nguyệt, tay kia giữ đầu cô, tay anh nổi lên những gân xanh. Nụ hôn của anh không theo một quy tắc nào, hỗn loạn và vội vàng. Lương Cẩm Nguyệt buộc phải mở miệng, nước bọt chưa kịp nuốt tràn ra khóe miệng.
Cô thở dốc, cảm giác như sắp không thể thở nổi. Cô cố gắng muốn lùi lại một chút, nhưng vòng tay anh càng siết chặt hơn. Eo và cổ vai cô bị giữ chặt, ép sát vào thân hình cứng cáp và ấm áp của anh.
Dần dần, Lương Cẩm Nguyệt không phản kháng nữa. Cô cố gắng thư giãn, phối hợp với anh, bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh. Cảm nhận vòng tay anh nới lỏng đôi chút, cô ngước mắt lên, đối diện với ánh nhìn của Trình Gia Tự
Trình Gia Tự nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô, toàn thân khẽ run, như có một dòng điện chạy thẳng lên não. Anh không kìm nén được, bế cô đến giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Anh cúi người, hôn lên cổ cô. “Em thơm quá.”
Lương Cẩm Nguyệt bị hôn đến mềm nhũn, khẽ “ừ” một tiếng, “Em mới tắm xong.”
Trình Gia Tự dừng lại một chút, cúi xuống nhìn cô. Cả người Lương Cẩm Nguyệt đều tỏa ra mùi hương sau khi tắm, mái tóc dài như rong biển trải trên gối, làn da trắng mịn tương phản với đôi mắt trong veo.
Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ lụa mỏng, đường nét ở ngực hiện rõ, nhấp nhô theo từng nhịp thở. Trình Gia Tự đặt một tay lên đường cong của cô, ánh mắt vẫn sâu thẳm.
“Cãi nhau mà em chẳng thấy có chút ảnh hưởng nào sao?”
Lương Cẩm Nguyệt bối rối, không biết phải trả lời thế nào.
“Không phải…”
Trình Gia Tự gương mặt căng thẳng, ngón tay cuộn lại, cơ bắp tay anh gồng lên lộ rõ từng đường nét.
Anh tức đến mức không thể ngủ, không thể ăn, còn cô thì sao? Vừa tắm rửa xong, chuẩn bị đi ngủ. Nếu anh không qua tìm cô, chắc cô cũng chẳng thèm để ý đến anh.
Trình Gia Tự hít sâu, vẫn không thể giảm bớt nỗi tức giận. Anh cúi xuống, lại hôn cô mãnh liệt.
Lương Cẩm Nguyệt vô thức nhấc ngực lên, đón nhận bàn tay anh, chân cô quấn lấy eo anh.
Trình Gia Tự kéo dây áo của cô xuống, vừa hôn vừa hỏi: “Những ngày qua có nhớ anh không?”
Lương Cẩm Nguyệt nhẹ giọng: “Có nhớ.”
Trình Gia Tự nhìn chằm chằm vào mắt cô, bàn tay anh trượt dần xuống.
Anh khẽ cười: “Lần này xem ra không nói dối.”
Lương Cẩm Nguyệt mặt đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước. Thấy đầu anh dần hạ xuống, cô đưa tay kéo tóc anh. “Tắt đèn đi.”
Trình Gia Tự đứng dậy, không tắt đèn, mà đi rửa tay. Khi quay lại, anh không để cho cô có cơ hội từ chối, tiếp tục công việc còn dang dở.
Mãi đến khi Lương Cẩm Nguyệt thở dài, anh mới rời đi. Cô ôm chăn ngồi dậy, hơi thở vẫn chưa đều. Cô hơi ngại ngùng, không dám nhìn vào mặt anh.
“Đi rửa mặt đi…”
Trình Gia Tự tiện tay dùng khăn giấy lau đi những giọt nước trên mặt, ánh mắt trầm lắng.
“Giờ em không sợ chị em quay về sao?”
Lời vừa dứt, không khí ấm áp khi nãy lập tức trở nên im lặng.
Lương Cẩm Nguyệt co gối ôm chân, mím môi không nói gì.
Một lúc sau, cô mới nói nhẹ nhàng: “Chị ấy sẽ không về đâu.”
Trình Gia Tự ngẩn người: “Em đã liên lạc với chị ấy rồi sao?”
Lương Cẩm Nguyệt “ừ” một tiếng, cúi đầu, không nói thêm.
Trình Gia Tự bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh chưa kịp nói gì thì Lương Cẩm Nguyệt đã lên tiếng trước.
“Anh nói đúng, thực ra em và chị chưa bao giờ thực sự trò chuyện về suy nghĩ của chị ấy.”
Cô ngừng lại, có chút khó mở lời.
“Em đột nhiên nhận ra, có lẽ từ trước đến giờ em chưa hiểu hết về chị mình. Có vẻ như em…”
Cô ngước lên nhìn Trình Gia Tự, khẽ nhíu mày.
“Đã hơi tự cho mình là đúng.”
Chị cô vốn là người hiếm khi bộc lộ tâm tư, bản thân cô đã tự cho rằng suy nghĩ của mình và chị ấy giống nhau. Nhưng thực tế, có thể không phải vậy.
Giống như việc cô sợ Trình Tây Hoài, lo rằng anh ta sẽ gây hại cho chị. Nhưng hiểu biết của cô về Trình Tây Hoài sao có thể bằng được chị ấy?
Sau cuộc trò chuyện tối nay với chị, cô bỗng thấy mình như một kẻ ngốc. Nỗi lo lắng và hồi hộp của cô dường như đều là vô ích.
Trình Gia Tự nhìn cô đăm đăm.
Không nói gì, anh đưa tay ôm lấy cô.
Lương Cẩm Nguyệt dừng lại vài giây, sau đó cũng quay người ôm chặt lấy anh.
Cô tựa vào vai anh, siết chặt vòng tay hơn.
Hai người cứ ôm nhau yên lặng như vậy một lúc, Lương Cẩm Nguyệt cảm thấy tinh thần khá hơn.
“Lẽ ra em nên nghĩ như vậy từ lâu rồi.”
Trình Gia Tự lùi lại một chút, nét mặt anh vừa an ủi, lại vừa có chút đắc ý.
“Đổi người quan tâm, thì sẽ không còn tự cho mình là đúng nữa, hiểu chưa?”
Lương Cẩm Nguyệt bật cười: “Ý anh là anh à?”
Trình Gia Tự “ừ” một tiếng, rồi lại ghé qua định hôn cô.
Lương Cẩm Nguyệt nghiêng người tránh, đưa tay đẩy anh ra.
“Anh đi rửa mặt đi.”
Trình Gia Tự bật cười: “Cũng là của em thôi, em ngại gì chứ?”
Nói rồi anh lại định ghé qua.
Lương Cẩm Nguyệt hét lên, nghiêng người tránh, nhưng bị Trình Gia Tự kéo lại.
Cô lấy hai tay che mặt, nằm úp mặt xuống giường hét lên: “Trình Gia Tự!”
Trình Gia Tự cười, không ép cô nữa, đứng dậy rời đi.
Đến khi anh quay lại, đã hơn 1 giờ sáng.
Hai người cùng nằm trên một chiếc giường.