Chương Chương 39 đã bị khóa, nếu muốn đọc tiếp bạn vui lòng Click ADS banner để mở khóa chương truyện !
hoặc

Mời bạn CLICK ADS để mở khóa toàn bộ chương Chương 39.

Lương Cẩm Nguyệt cùng Văn Tố dạo trung tâm thương mại cả buổi chiều.

Đến giờ ăn tối, hai người chọn một quán trà kiểu Quảng Đông. Quán nằm trong góc khuất của trung tâm, ít khách và không gian thanh tĩnh, rất thích hợp để trò chuyện.

Nhân lúc nói về việc cô có bạn trai, Văn Tố lại tiếp tục hỏi thêm nhiều câu.

Nghĩ đến chuyện này, Lương Cẩm Nguyệt cũng không quên tính sổ với Văn Tố: “Cậu còn nói nữa! Thật thà khai báo đi, Trình Gia Tự đã cho cậu lợi lộc gì mà cậu lại giúp đỡ anh ta nhiệt tình như vậy?”

Văn Tố cười: “Mình thấy hai cậu đang tiến triển tốt thôi! Chỉ là đẩy nhẹ một chút thôi mà.”

“Yên tâm đi, chị em tốt, mình nhất định không để cậu chịu thiệt. Trước đây mình có hỏi La Tiêu rồi. Cậu ấy nói Trình Gia Tự ở trường có nhiều cô gái thích, nhưng chưa từng có bạn gái. Chỉ duy nhất với cậu là khác.”

Lương Cẩm Nguyệt nhấp một ngụm trà sữa, không nói gì.

Ánh mắt Văn Tố sáng rực: “Hơn nữa, Trình Gia Tự thực sự rất tốt! Dù sau này có chia tay, cậu cũng không thiệt thòi gì đâu.”

Lương Cẩm Nguyệt: “… Cảm ơn cậu nhé.”

Cô ấy còn nghĩ đến chuyện chia tay nữa, suy tính cũng xa đấy chứ.

Khi gần ăn xong, Văn Tố bảo Lương Cẩm Nguyệt đợi chút, cô ấy vào nhà vệ sinh.

Lương Cẩm Nguyệt gật đầu, quét mã QR để thanh toán.

Khi chuẩn bị thoát khỏi ứng dụng, cô nhìn thấy khung chat với Trình Gia Tự.

Mặc dù lúc nãy cô nói không quan tâm chuyện kiểm tra, nhưng anh vẫn tự giác gửi cho cô ảnh buổi tụ tập.

Dường như anh thực sự rất nghiêm túc trong việc làm một người bạn trai mẫu mực.

Khóe môi cô nhếch lên, cảm giác ấm áp và phấn khởi tràn ngập trong lồng ngực.

Suy nghĩ một chút, cô đáp lễ bằng cách gửi lại bức ảnh của mình đang ăn tối.

Trình Gia Tự đáp lại ngay lập tức.

【Em ăn xong chưa?】

Lương Cẩm Nguyệt: 【Gần xong rồi. Còn anh?】

Trình Gia Tự: 【Chưa xong. Anh sẽ đến đón em ngay, đợi anh nhé】

Lương Cẩm Nguyệt bảo anh không cần.

Sau đó, hai người trò chuyện thêm một lúc về những chuyện linh tinh, rồi Văn Tố quay trở lại, thở hổn hển mang theo túi xách.

Lương Cẩm Nguyệt ngạc nhiên: “Sao lâu vậy? Đau bụng à?”

Văn Tố lắc đầu, mặt đỏ bừng vì chạy vội.

“Tối nay cậu về ký túc xá hay về nhà?” Cô hỏi, vẫn thở dốc.

Lương Cẩm Nguyệt: “Mình định về nhà, tiện thể đưa cậu về ký túc xá luôn.”

Văn Tố gật đầu.

Cô đập nhẹ vào ngực, hào phóng đặt túi xách lên ghế bên cạnh Lương Cẩm Nguyệt.

“Quà mừng cậu thoát kiếp độc thân đấy!”

Lương Cẩm Nguyệt cúi xuống: “Gì thế?”

Cô kéo khóa túi ra, liền thấy một logo ấn tượng.

Động tác cô chững lại, vội vàng kéo khóa lại, ngước lên nhìn Văn Tố.

Văn Tố đắc ý cười: “Thế nào? Mình chu đáo quá nhỉ?”

Lương Cẩm Nguyệt nhìn cô, nuốt nước bọt khó nhọc.

“Có bạn trai rồi thì còn cần cái này à?”

Văn Tố nhướn mày: “Cần chứ! Mình mua hẳn mấy món cơ mà.”

Cô ngừng lại một chút, rồi đổi giọng: “Hơn nữa, lỡ chia tay hoặc bạn trai không có ở đó thì cậu cũng có thể tự chơi.”

Lương Cẩm Nguyệt: …

Điện thoại vang lên một tiếng.

Khi nhận được tin nhắn từ Trình Gia Tự nói rằng anh sắp xong việc, Lương Cẩm Nguyệt lập tức giật mình, xách túi lên và thúc giục Văn Tố.

“Chúng ta đi thôi.”

Sau khi đặt xe, cô đưa Văn Tố về trường, rồi đổi địa điểm về nhà.

Khi cô về đến nhà, Trình Gia Tự vẫn chưa tới.

Không đợi thêm, cô bắt đầu mở quà của Văn Tố.

Ngoài một món đồ chơi quen thuộc, còn có một bộ trang phục bằng chất liệu đen mỏng manh như cánh chuồn.

Cô chưa kịp xem kỹ, đã vội nhét cả vào phòng thay đồ.

Trong lúc đặt đồ vào, cô vô tình thấy một góc của chiếc túi màu xanh dương.

Đó là quà sinh nhật của Bùi Lộ, sáng nay cô vừa vội vã cất vào đây.

Cô xoa xoa hai bên thái dương, chợt nhớ mình vẫn còn nợ Bùi Lộ một món quà sinh nhật.

Cô trở ra phòng khách, ngả người trên sofa, rồi tìm kiếm thông tin của Bùi Lộ trên điện thoại.

Ngay lập tức, thông tin của anh ta xuất hiện đầy đủ.

Lúc này cô mới phát hiện, Bùi Lộ còn có cả mục trên trang Baidu.

Thông tin hiển thị rằng sinh nhật của Bùi Lộ vào cuối tháng Năm.

Lương Cẩm Nguyệt tính toán một chút rồi quyết định sẽ tặng quà sớm trong dịp liên hoan phim tới. Vấn đề là không biết tặng gì.

Đang suy nghĩ thì Trình Gia Tự gọi điện, hỏi cô đang ở đâu.

Cô trả lời thẳng thắn: “Em ở nhà.”

Anh cười: “Em có muốn về Hoài Ninh không?”

“Không về. Bố mẹ và chị em đều không ở nhà.” Cô dừng lại một chút, mới ngờ ngợ, “Anh muốn về Hoài Ninh sao?”

Anh đáp một tiếng “Ừ” khẽ: “Cuộc gọi sáng nay chính là bảo anh về một chuyến.”

“Bao giờ anh đi?” Cô hỏi.

“Ngày mai.” Anh trả lời, rồi dừng một chút, “Vậy nên…”

Anh ngập ngừng: “Mở cửa cho anh đi.”

Lương Cẩm Nguyệt ngẩn ra, vội vàng bỏ điện thoại xuống và chạy ra mở cửa.

Trình Gia Tự đứng ngoài cửa, ánh mắt đầy vui vẻ.

Cô không nhịn được mà mỉm cười: “Bận rộn thế cơ à?”

Anh đổi giày, bước vào rồi vòng tay ôm cô, vùi đầu vào cổ cô và hít một hơi thật sâu.

“Anh muốn ngủ với em.”

Cô vừa ôm anh lại vừa nhéo mạnh vào eo anh.

“Đồ sói già.”

Anh bật cười, hơi thở nóng hổi khiến da cô cũng trở nên ấm áp.

Lương Cẩm Nguyệt cảm thấy nhột, né qua một bên, nhưng bị anh ôm chặt hơn.

Anh hôn lên cổ cô, hỏi nhỏ: “Mua đồ chơi rồi à?”

Cô giật mình, vội chối: “Không mua.”

Thực ra cô chưa mua, cũng không hẳn là nói dối.

“Tại sao không mua?” Anh tiếp tục hỏi.

Cô ngừng một lúc: “Không cần thiết. Dù sao cũng có anh rồi mà.”

Câu trả lời này có vẻ khiến anh hài lòng, anh bật cười, bế cô đến sofa ngồi xuống.

Điện thoại của cô vẫn còn để trên bàn trà, màn hình phát sáng, hiện lên trang tìm kiếm trước khi anh gọi.

Lương Cẩm Nguyệt liếc nhìn và giật mình, vội vàng vươn tay định tắt màn hình.

Nhưng Trình Gia Tự nhanh tay hơn, anh cầm lấy điện thoại.

“Quà tặng phù hợp cho nam giới?”

Anh nhíu mày, nhìn cô.

Lương Cẩm Nguyệt vội vươn tay cướp lại, nhưng anh đã giơ điện thoại lên cao hơn.

“Không phải định tặng anh chứ—”

Chưa dứt câu, cô đã giật lại điện thoại.

Trong lúc giành giật, ngón tay cô vô tình chạm vào nút quay lại.

Hình ảnh của Bùi Lộ hiện lên trên màn hình.

Trình Gia Tự lập tức ngừng nói, chỉ im lặng nhìn cô, vẻ mặt đầy thách thức.

Lương Cẩm Nguyệt chỉ lúng túng trong một giây, rồi lập tức lấy lại bình tĩnh.

“Em đang tìm cách đáp lễ thôi. Xem qua một chút ấy mà.”

Ánh mắt anh trầm xuống, giọng hơi châm chọc: “Đạo diễn Lương đúng là chu đáo nhỉ.”

Cô cất điện thoại đi, suy nghĩ một lát rồi đề nghị: “Hay anh gợi ý giúp em một món quà? Anh ấy tặng hơi đắt tiền, em ngại không đáp lễ.”

Trình Gia Tự nắm lấy gáy cô, giọng không vui.

“Việc hỏi bạn trai nên tặng tình địch món gì, em cũng làm được sao?”

Cô nhún vai: “Vậy thì thôi, em không hỏi nữa.”

Anh nhắm mắt lại, thở dài: “… Được rồi, để anh chọn giúp cho.”

Cô mắt sáng lên: “Thật chứ?”

Lương Cẩm Nguyệt hôn nhẹ lên má Trình Gia Tự: “Anh chọn xong rồi báo em, để em đi mua. Khoảng giữa tháng Năm nhận được là được.”

Trình Gia Tự không vui: “Em còn định hẹn gặp cậu ta à?”

“Không. Em định đợi đến liên hoan phim rồi tiện tặng luôn.” Cô giơ ba ngón tay thề thốt: “Sau liên hoan phim bọn em chắc cũng không còn dính dáng nữa.”

“Được.” Anh gật đầu, “Nhớ nói với cậu ta là quà bạn trai chọn giùm.”

Cô gật đầu, hai ngón tay ấn vào khóe môi anh, kéo lên.

“Sao lại không vui thế? Em có làm gì đâu.”

Anh im lặng một chút, rồi áp tay lên sau gáy cô và kéo cô lại gần để hôn. 

Trong lúc môi quấn quýt, cô thoáng ngửi thấy mùi rượu nhẹ từ miệng anh.

Kết thúc nụ hôn, cô gối đầu lên vai anh, hít một hơi gần cổ anh.

Hình như còn có mùi thuốc lá.

Cô nhíu mày: “Anh hút thuốc à?”

Trình Gia Tự phủ nhận: “Anh không hút, có thể là ám mùi từ người khác.”

Anh cúi xuống ngửi lại áo mình, hoài nghi hỏi: “Có mùi hôi à?”

Cô đẩy anh ra: “Đi tắm đi.”

Anh bế cô lên ngay: “Tắm cùng nhé.”

Một tiếng sau, họ mới trở lại giường.

Cô nằm sấp, chẳng buồn nhúc nhích.

Anh nhấc eo cô lên từ phía sau, cô khẽ kêu lên, tay che miệng lại.

Hôm nay anh có vẻ đặc biệt… dai sức.

“Trình Gia Tự, anh uống thuốc hả?”

“Không.” Anh cúi xuống, nằm trên lưng cô.

Anh thì thầm vào tai cô, tay vuốt ve ngực cô: “Anh đang ghen, em không nhận ra sao?”

Lưng cô đẫm mồ hôi, chân run rẩy.

“Anh không cần phải ghen với Bùi Lộ. Anh ta đâu phải gu của em.”

“Ồ, thế ai là gu của em?”

“Anh!” Lương Cẩm Nguyệt chưa bao giờ chắc chắn hơn thế.

“Là anh, là anh!” 

Cô gần như không thể chịu đựng thêm, đổ người xuống giường.

Anh xoay cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô: “Thế thì em dỗ dành anh đi, chứng minh cho anh thấy.”

“Dỗ… dỗ thế nào?” Giọng cô đứt quãng vì bị anh dồn dập.

Cô đoán rằng anh sẽ muốn cô hy sinh một chút về thể xác.

Nếu cần, cô sẵn sàng mặc thử bộ đồ Văn Tố mua hôm nay.

Nhưng không ngờ, anh chàng Trình lại đột nhiên trở nên lãng mạn.

Anh dừng lại, đôi mắt ánh lên vẻ quyến luyến, nhìn cô đầy dịu dàng.

“Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày em phải nhắn cho anh ‘Em thích anh’, ít nhất trong một tháng.”

Cô ngơ ngác: “Cái gì cơ?”

“Không muốn à?” Anh mỉm cười, dễ dãi gợi ý: “Đổi thành ‘Em yêu anh’ cũng được.”

Cô: …

“Trình Gia Tự, anh có phải vừa đọc mấy bài kiểu ‘100 điều các cặp đôi nên làm’ không đấy?”

“Chuyện này có hơi hình thức quá không?”

Bạn trai mới nhậm chức, lập tức muốn kiểm tra tình cảm.

Anh không hài lòng: “Hình thức gì chứ? Đây là cảm giác nghi thức giữa các cặp đôi.”

Như nhớ ra điều gì, anh bắt đầu chuyển động nhanh và mạnh hơn.

Anh cúi xuống, chặn tiếng rên rỉ của cô bằng nụ hôn cuồng nhiệt và mạnh mẽ.

Khi rời khỏi môi cô, anh ra lệnh: “Là bạn gái, em phải chiều theo anh lần này!”

Trái tim cô mềm nhũn, vòng tay qua cổ anh.

“Được thôi, bạn trai.”


📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19,000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38,000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 57,000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 3 tháng