Văn Tố không chần chừ, lập tức gửi ngay bản gốc chất lượng cao.
Sau đó là một biểu tượng giơ tay.
【Cho mình xin phép bơi trong dòng sông tình yêu của hai người được không?】
Cẩm Nguyệt bỗng cứng người lại, nhanh chóng tắt màn hình điện thoại.
Phía trước, Trình Gia Tự quay đầu lại, thấy cô chậm chạp đi phía sau, lông mày dần nhíu lại.
“Muốn anh bế không?”
“Không cần.” Cẩm Nguyệt đột nhiên tỉnh táo, nhanh chân bước lên.
Cô quay đầu nhìn lại, rừng cây nhỏ phía sau vẫn chìm trong bóng tối.
Cẩm Nguyệt tò mò: “Trình Gia Tự, anh từng đến đây chưa?”
Trình Gia Tự không ngoái đầu lại: “Chưa.”
Cẩm Nguyệt khẽ lẩm bẩm: “Sao mà anh rành rẽ thế?”
Trình Gia Tự dừng bước, quay lại với nụ cười nửa miệng.
“Em nghi ngờ gì à?”
“Không, em chỉ hỏi bâng quơ thôi.” Cẩm Nguyệt lơ đễnh vượt qua anh, tiếp tục đi về phía con đường lớn.
Dù nói rằng mình có thể tự đi được, nhưng để chắc chắn, Trình Gia Tự vẫn lấy một chiếc xe đạp điện cho cô.
Anh bảo Cẩm Nguyệt ngồi lên, còn mình thì đứng phía trước giữ tay lái và dắt xe đi.
Giờ này là thời điểm Đại học Giang Lâm vào học buổi tối, nên đường khá vắng.
Nhưng có lẽ dáng vẻ của họ quá độc đáo, hầu như ai đi qua cũng liếc nhìn thêm vài lần.
Cẩm Nguyệt ngồi một lúc, đề nghị: “Hay là em xuống đi bộ vậy?”
Trình Gia Tự liếc cô một cái: “Thôi em cứ ngồi đi, không lại đi đau chân rồi giận anh nữa.”
...
Thật sự là tiến thoái lưỡng nan.
Đã nói lý do mình giận là vì đau chân, giờ mà đổi ý khác thì sợ Trình Gia Tự lại nói ra những câu khó đỡ.
Làm ơn, cô là một cô gái xinh đẹp, phóng khoáng, và tràn đầy sức sống đấy nhé!
Sao có thể giận dỗi chỉ vì anh ấy nhận quà của người hâm mộ hay được đồng đội xem là linh vật thu hút các cô gái chứ?
Không, thể, nào.
Thôi đành vậy, cô thà chịu đựng chút châm chọc của anh một lúc.
Cẩm Nguyệt thở dài, hơi hối hận vì hôm nay ra ngoài mà không mang khẩu trang.
Cũng may là đây không xa ký túc xá của Trình Gia Tự.
Cô bị dắt như kéo một con lạc đà đến ký túc xá nam.
“Em ngồi đây đợi anh một chút.” Trình Gia Tự dặn dò, rồi chạy vào tòa nhà.
Chỉ mất khoảng một phút, Trình Gia Tự đã xuống, mang theo hai chiếc áo khoác.
Một chiếc là áo khoác đen, chiếc còn lại là áo khoác thể thao.
Trình Gia Tự không nói nhiều, choàng áo khoác đen lên người Cẩm Nguyệt.
“Lạnh thì mặc cái này vào.”
Cẩm Nguyệt không từ chối, ngoan ngoãn mặc áo lên ngoài áo mình.
Vóc dáng cao ráo của cô mặc áo của Trình Gia Tự cũng không quá lạ, thậm chí còn có vẻ phóng khoáng và thoải mái.
Cô xắn tay áo lên, rồi gỡ tóc ra khỏi áo khoác.
Khi cô chỉnh sửa xong, Trình Gia Tự cũng đã mặc áo khoác ngoài bộ đồ bóng rổ.
Anh sờ vào túi áo, mặt bỗng nhiên thay đổi.
Cẩm Nguyệt ngạc nhiên: “Sao vậy?”
Trình Gia Tự cau mày: “Anh mất dây buộc tóc rồi.”
Chiếc áo khoác này anh đã cởi ra trước khi chơi bóng. Sau khi chơi xong, anh tiện tay bỏ dây buộc tóc vào túi áo.
Giờ mới nhận ra là nó đã mất từ lúc nào không biết.
Cẩm Nguyệt nhíu mày: “Quan trọng lắm không?”
Trình Gia Tự lắc đầu: “Không quan trọng.”
Chỉ là dạo này có vẻ hơi xui, anh đã làm mất khá nhiều món đồ nhỏ như vậy.
“Đi được chưa?” Cẩm Nguyệt nhìn anh hỏi, lúc này cô thật sự rất đói.
Trình Gia Tự chưa nhúc nhích: “Chờ chút.”
Anh ngồi xuống, lấy từ túi áo khoác ra bông tăm sát trùng.
“Để anh sát trùng chỗ bị trầy cho em trước. Nếu về mà đầu gối vẫn đau thì nhớ chườm đá.”
“Không cần phiền thế đâu mà?” Cẩm Nguyệt khẽ rụt chân lại, nhưng ngay lập tức bị Trình Gia Tự giữ chặt.
“Đừng động đậy!” Anh dùng chút lực, bàn tay ấm áp áp lên da cô.
Cẩm Nguyệt không giãy ra được, đành để mặc anh.
Trình Gia Tự chăm chú nhìn vào vết thương, hàng mi dài đen nhánh không hề chớp. Sống mũi thẳng của anh chia cắt ánh sáng, tạo thành những vệt sáng tối trên gương mặt. Dưới ánh đèn đường, vẻ mặt anh vừa cẩn thận lại vừa dịu dàng.
Cồn iod thấm vào vết thương trên chân, luồn qua lớp vảy khô, mang theo chút cảm giác châm chích.
Cẩm Nguyệt khẽ run lên.
“Đau không?” Trình Gia Tự ngẩng lên ngay lập tức.
Cẩm Nguyệt lắc đầu: “Không đau.”
“Cố chịu một chút.” Trình Gia Tự cúi xuống, nhanh chóng bôi thuốc lên vết thương, rồi kéo nhẹ vạt áo khoác.
Trong suốt quá trình, Cẩm Nguyệt vẫn ngồi yên trên xe đạp.
Nhưng cô vẫn rất lịch sự nói lời cảm ơn.
Trình Gia Tự đứng dậy, liếc cô một cái: “Đừng vội cảm ơn. Em tính trả phí tổn thất tinh thần cho anh như thế nào?”
Cẩm Nguyệt: “Phí tổn thất tinh thần gì chứ?”
Trình Gia Tự: “Ban đầu anh thắng trận, định vui vẻ đi ăn với mọi người. Vậy mà em bỏ đi, làm anh lo lắng. Đến giờ vẫn chưa được ăn. Em nói xem, định bồi thường thế nào?”
Cẩm Nguyệt: …
“Các anh học luật đều quan tâm đến bồi thường thế sao?”
Trình Gia Tự nhún vai, không phủ nhận cũng không xác nhận.
“Vậy thì… để em mời bữa này cho?” Cẩm Nguyệt cau mày.
Trình Gia Tự lập tức từ chối: “Em thấy anh thiếu bữa ăn này sao?”
Cẩm Nguyệt ngao ngán: “Vậy anh muốn gì?”
“Anh chưa nghĩ ra. Anh phải đánh giá lại tình hình hôm nay, rồi mới tính thiệt hại và yêu cầu bồi thường.” Ánh mắt Trình Gia Tự sáng lên, đầy tự tin. Nhìn anh chẳng giống một người chịu tổn thất tinh thần chút nào.
Cẩm Nguyệt: …
Trình Gia Tự ném bông tăm vào thùng rác, rồi dắt xe đi tiếp.
Dọc đường, vẫn có nhiều người nhìn theo.
Cẩm Nguyệt không nhịn được lên tiếng: “Trình Gia Tự, anh có nghe câu chuyện ngụ ngôn này chưa? Cha con dắt lừa ra phố, gặp người cười nhạo vì không cưỡi. Thế là cha để con cưỡi, còn mình dắt. Đi một lúc thì gặp người khác chê con bất hiếu. Rồi họ đổi, cha cưỡi con dắt, lại bị người khác chỉ trích…”
Trình Gia Tự quay lại nhìn cô, nhướn mày: “Em muốn nói gì? Anh là ba em à?”
Cẩm Nguyệt: …
Tôi còn là mẹ anh nữa đấy.
Cô thầm nghĩ.
“Em chỉ tình cờ nhớ đến câu chuyện này thôi. Hiện tại anh giống như đang dắt lừa vậy, chắc sẽ bị người đi đường chỉ trỏ.”
Trình Gia Tự không phản ứng, nhưng lại bước nhanh hơn.
“Đừng lo. Xe anh đậu gần căng tin. Ăn xong anh lái xe đưa em về, khỏi lo bị người ta nhìn nữa.”
Lúc này, đa số cửa hàng ở căng tin đều đã đóng cửa.
Trình Gia Tự đưa Cẩm Nguyệt đến Sùng Nam Hiên, nơi mà lần trước cô và Văn Tố đã gặp anh sau khi bơi.
Sau một hồi quấy rầy, giờ đây bụng Cẩm Nguyệt đói cồn cào.
Cô gọi vài món, rồi đưa điện thoại cho Trình Gia Tự.
“Anh xem qua nhé.”
Trình Gia Tự nhìn qua, rồi gọi thêm hai ly nước.
Giờ này khách không đông, phục vụ nhanh chóng mang đồ ăn lên.
Trong lúc ăn, từ hành lang đối diện bỗng nhiên có tiếng ồn ào.
Cửa phòng bao mở ra, một nhóm người lần lượt bước ra.
Cẩm Nguyệt không để ý lắm, cúi xuống bóc tôm.
Chợt cảm thấy xung quanh yên tĩnh lạ thường.
Sau đó, có người huýt sáo.
Cả hai cùng nhìn về phía phát ra tiếng huýt sáo.
Mấy người đứng ở hành lang nhìn họ, biểu cảm trên mặt đa dạng.
Ngạc nhiên, tò mò, dò xét, bông đùa...
Mỗi người có một vẻ khác nhau.
Cẩm Nguyệt nhận ra hai người trong số đó là đồng đội của Trình Gia Tự, trong đó có cả Hà Diệp.
Người vừa huýt sáo hẳn là đồng đội trước đó đã rủ Trình Gia Tự đi ăn cùng, với vẻ mặt rõ ràng đầy vẻ trêu chọc.
Trình Gia Tự gật đầu chào họ, coi như một lời chào hỏi.
Sau đó anh lại quay lại, bình thản tiếp tục ăn.
“Anh không qua chào hỏi à?” Cẩm Nguyệt hỏi.
Nhóm người tiếp tục đi về phía trước, Hà Diệp cúi đầu, trông có vẻ không mấy tập trung.
“Không sao, anh vốn không định ăn chung với họ.” Trình Gia Tự thản nhiên nói.
Cẩm Nguyệt “ồ” một tiếng.
Chưa được bao lâu, bên tai bỗng vang lên một tiếng gọi dịu dàng: “Trình Gia Tự.”
Cẩm Nguyệt ngẩng đầu lên, hơi bất ngờ.
Không biết từ khi nào Hà Diệp đã quay lại đây. Cô ta đứng bên cạnh bàn, tay bỏ vào túi, mặt hơi đỏ, không biết vì ngại ngùng hay căng thẳng.
Trình Gia Tự nhìn cô: “Có chuyện gì không?”
Hà Diệp cúi mắt xuống, chậm rãi lấy từ trong túi ra một chiếc dây buộc tóc, đưa cho anh.
“Cái này là của anh đúng không? Em nhặt được ở trên ghế ngồi.”
Trình Gia Tự nhíu mày: “Ghế ở nhà thi đấu bóng rổ à?”
Hà Diệp gật đầu, mặt cô dường như càng đỏ hơn.
“Đúng rồi.”
Trình Gia Tự dừng lại một chút, rồi nhận lấy dây buộc tóc.
“Cảm ơn em.”
“Không có gì.” Hà Diệp dường như thở phào nhẹ nhõm.
“À, họ bảo em hỏi anh, tối nay có đi hát cùng không? Coi như là ăn mừng.”
Trình Gia Tự trả lời thản nhiên: “Anh không đi đâu, mọi người cứ vui vẻ nhé.”
Hà Diệp khẽ “ồ” một tiếng, “Vậy em đi trước nhé.”
Cô ta ngẩng lên nhìn Cẩm Nguyệt, nở một nụ cười nhẹ.
Cẩm Nguyệt hơi ngẩn ra, cũng cố gắng đáp lại bằng một nụ cười.
Sau khi Hà Diệp rời đi, Cẩm Nguyệt im lặng một lúc lâu.
Cô cảm thấy Hà Diệp không hẳn là người ngại ngùng như mình từng nghĩ.
Cẩm Nguyệt đặt đũa xuống, ngả người ra sau, cầm cốc nước uống một ngụm.
Ánh mắt cô dừng lại trên Trình Gia Tự phía đối diện.
Anh đặt dây buộc tóc lại vào túi, bình tĩnh ăn tiếp.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh đột nhiên ngẩng đầu lên.
Cẩm Nguyệt vội vàng rời mắt, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng ngậm ống hút.
Trong khoảng thời gian còn lại, hai người hầu như không nói chuyện.
Sau bữa ăn, Trình Gia Tự bảo Cẩm Nguyệt đứng đợi ở góc đường, để anh lái xe tới đón.
Cẩm Nguyệt gật đầu, đứng yên đó lướt điện thoại, chợt có thông báo bật lên.
Danh sách đề cử Liên hoan phim sinh viên toàn quốc đã được công bố, bộ phim của Triệu Trình lọt vào hạng mục Phim ngắn xuất sắc nhất.
Cẩm Nguyệt nhanh chóng gửi tin nhắn chúc mừng Triệu Trình vì đã được đề cử.
Triệu Trình phản hồi rất nhanh: 【Cảm ơn em, đúng lúc anh cũng muốn tìm em để mời em tham gia lễ trao giải vào tháng 5 cùng anh.】
Cẩm Nguyệt ngạc nhiên: 【Em cũng có thể đi sao?】
Cô gửi kèm một biểu tượng mặt vui vẻ.
Triệu Trình: 【Em là một trong những người sáng tạo chính mà, tất nhiên là có thể đi.】
Trong lòng Cẩm Nguyệt hiểu, đây là Triệu Trình muốn tạo cơ hội cho cô.
Những đạo diễn mới như cô, thiếu kinh nghiệm và không có tác phẩm nổi bật, rất khó có cơ hội tiếp xúc với các nhà làm phim hoặc nhà đầu tư khác.
Ngành đạo diễn hiếm khi có cơ hội quay phim ngay sau khi tốt nghiệp, đa phần đều phải đi đường vòng.
Triệu Trình là một trong những người tài năng của Học viện hý kịch Giang Lâm, anh ấy sẵn sàng dìu dắt cô. Cẩm Nguyệt chắc chắn sẽ không phụ lòng tốt của sư huynh.
Sau khi cảm ơn một lần nữa, Cẩm Nguyệt vui vẻ nhận lời, hứa sẽ sắp xếp thời gian để tham gia.
Khi Trình Gia Tự lái xe tới, hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy là Cẩm Nguyệt đang cúi đầu, nét mặt đầy vẻ hân hoan.
Cho đến khi anh bước xuống xe và đứng trước mặt cô, Cẩm Nguyệt mới ngẩng lên. Đôi mắt và khóe môi cô vẫn còn vương nét cười.
“Có chuyện gì mà vui thế?” Trình Gia Tự hỏi, tiện tay mở cửa ghế phụ cho cô.
Cẩm Nguyệt lên xe, kể cho anh nghe về việc bộ phim của Triệu Trình được đề cử tại Liên hoan phim và lời mời tham gia lễ trao giải.
Trình Gia Tự suy nghĩ vài giây: “Phải chăng Bùi Lộ cũng sẽ đi?”
Cẩm Nguyệt lắc đầu: “Không rõ.”
Trình Gia Tự: “Lễ trao giải tổ chức ở đâu?”
“Vân Thành.” Cẩm Nguyệt trả lời.
Trình Gia Tự gật đầu, khởi động xe.
Khi họ ra khỏi cổng trường Đại học Giang Lâm, Cẩm Nguyệt chợt nhớ tới Hà Diệp vừa quay lại lúc nãy.
“Anh thật sự không định đi hát sao?”
Trình Gia Tự: “Không đi.”
“Tại sao? Đưa em về xong anh đi cũng được mà.” Cẩm Nguyệt cố tỏ vẻ thoải mái nói.
Trình Gia Tự nghiêng đầu nhìn cô: “Thật sao?”
Cẩm Nguyệt gật đầu liên tục.
Đến cổng trường Học viện hý kịch Giang Lâm, Trình Gia Tự dừng xe.
“Vậy anh đi hát đây nhé?” Anh bỗng nhiên quay sang nhìn Cẩm Nguyệt.
Cẩm Nguyệt sững lại một chút: “Ừ thì, đi đi.”
Cô tháo dây an toàn, đẩy cửa xe nhưng phát hiện chưa mở khóa.
Cô quay lại, ngạc nhiên nhìn Trình Gia Tự.
“Mở cửa cho em đi.”
Trình Gia Tự nhìn cô chăm chú: “Lương Cẩm Nguyệt.”
Anh tháo dây an toàn, nghiêng người lại gần, như sắp hôn cô.
Cẩm Nguyệt không khỏi nín thở, hàng mi khẽ rung.
Trong mắt Trình Gia Tự, cảm xúc cuộn trào, giọng anh không mấy thân thiện.
“Em thừa nhận một lần rằng không muốn anh đi, thì có chết không?”