Tối hôm đó, Cẩm Nguyệt rời phòng của Trình Gia Tự với khuôn mặt đỏ bừng.
Sáng hôm sau, khi Cẩm Nguyệt thức dậy, La Tiêu trên sofa đã biến mất.
Trên WeChat, có tin nhắn từ Văn Tố, nói rằng cô ấy và La Tiêu đã xuống dưới mua bữa sáng, hỏi Cẩm Nguyệt có muốn mang gì về không.
Nhớ đến lời của Trình Gia Tự đêm qua, Cẩm Nguyệt nhắn lại: 【Mua chút kẹo】
Nhận được tin nhắn trả lời【OK】từ Văn Tố, Cẩm Nguyệt đứng dậy chuẩn bị đi rửa mặt.
Đang định vào nhà vệ sinh, cô chợt nhớ Trình Gia Tự từng nói rằng đồ đạc của cô đều ở phòng chính.
Cô đi nhẹ nhàng đến cửa phòng chính, mở cửa ra một khe nhỏ để xem tình trạng của Trình Gia Tự thế nào.
Qua khe cửa, cô thấy Trình Gia Tự đã tỉnh.
Thiếu gia đang ngồi tựa vào đầu giường, đôi mày hơi cau lại, trông như còn ngái ngủ.
Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu nhìn về phía cửa.
Trong phòng rèm đen vẫn buông xuống, ánh sáng khá tối.
Cẩm Nguyệt mở cửa lớn hơn một chút, vẫn chưa nhìn rõ được biểu cảm của anh.
“Anh cảm thấy đỡ hơn chưa?” cô hỏi.
Trình Gia Tự khẽ “ừm” một tiếng, tiện tay nhấn nút mở rèm cửa.
Rèm cửa tự động từ từ mở ra, căn phòng sáng bừng lên.
Cẩm Nguyệt chớp mắt, bước vào phòng.
“Bàn chải của em chắc ở đây?”
Làn da của Trình Gia Tự trắng sáng, dưới ánh nắng càng thêm rạng rỡ, tóc trước trán buông xuống tự nhiên, không chút lộn xộn. Cẩm Nguyệt, với mái tóc xoăn từ nhỏ, không khỏi ghen tỵ trong một giây.
Anh gật đầu: “Ở trong tủ gương.”
Cẩm Nguyệt đáp lại, đi vào vệ sinh.
Một lát sau, cô nghe thấy tiếng bước chân, Trình Gia Tự xuất hiện ở cửa phòng tắm.
Anh mặc áo ngủ màu đen có họa tiết chìm, vẻ mặt còn ngái ngủ, trông như vừa nhận ra trong nhà đã không còn ai.
“Những người khác đâu?”
Cẩm Nguyệt nhổ nước súc miệng.
“Xuống dưới mua bữa sáng rồi.”
Cô quan sát khuôn mặt Trình Gia Tự từ trên xuống dưới: “Anh còn sốt không?”
Trình Gia Tự lắc đầu: “Không biết.”
Cẩm Nguyệt đặt cốc xuống, đưa tay lên sờ trán anh.
Ừm, không nóng nữa.
“Anh thấy sao rồi?”
Cẩm Nguyệt có chút lo lắng, cảm giác bệnh tình của Trình Gia Tự có liên quan đến mình.
Trình Gia Tự nhìn vào gương, ánh mắt xa xăm, giọng nói nhạt nhòa: “Đỡ nhiều rồi.”
Anh ngừng lại, giọng hơi ấm ức: “Em chẳng quan tâm đến anh chút nào.”
Cẩm Nguyệt bèn phản bác, thấy mình thật oan uổng: “Sao em không quan tâm chứ?”
“Tối qua em còn mang nước và thuốc cho anh mà.”
Trình Gia Tự mím môi: “Thế mà anh bảo em ở lại với anh một lát, em không chịu ở lại.”
Cẩm Nguyệt: …
Người bệnh luôn nhạy cảm hơn, cô có thể hiểu điều đó.
Cẩm Nguyệt không tính toán thêm: “Tối qua không tiện, lần sau em sẽ ở lại.”
Trình Gia Tự chầm chậm bóp kem đánh răng, tóc dài rũ xuống, không nhìn cô.
Anh lẩm bẩm: “Đồ lừa đảo.”
Thiếu gia bị bệnh, tinh thần có phần uể oải lại còn mang theo chút trẻ con, Cẩm Nguyệt chọc vào eo anh.
“Được rồi, em đã bảo Văn Tố mua món anh thích rồi, thấy đủ chưa?”
Trình Gia Tự nhìn cô bằng đôi mắt đen thăm thẳm: “Món anh thích… là gì?”
Cẩm Nguyệt giữ bí mật một chút: “Chờ cậu ấy về rồi anh sẽ biết.”
Cô không khỏi có chút đắc ý, vừa đi ra vừa hát khe khẽ.
Trình Gia Tự dừng bàn chải điện lại, lờ mờ nghe thấy cô đang hát.
“Thông minh, dũng cảm, đầy sức mạnh, em thực sự ghen tị với chính mình…”
Trình Gia Tự khựng lại, nhìn vào gương.
Ánh mắt trong gương của Trình Gia Tự vốn bình thản, chẳng biết từ khi nào lại dần dần mang theo chút vui vẻ, ngay cả khóe miệng cũng vô thức cong lên.
...
Chẳng phải đã tự nhủ phải tỏ ra điềm tĩnh để cô ấy thấy áy náy và đối xử tốt với mình hơn sao?
Lần nữa tự nhắc bản thân phải chú ý biểu cảm, Trình Gia Tự nhấn công tắc và tiếp tục đánh răng.
Khi thay quần áo, Trình Gia Tự nghe thấy tiếng chuông cửa và tiếng Cẩm Nguyệt ra mở.
Tiếp theo là cuộc đối thoại của mọi người.
La Tiêu hỏi: “Trình Gia Tự chưa dậy à?”
Cẩm Nguyệt: “Anh ấy dậy rồi. Chỉ là hơi mệt chút thôi.”
Văn Tố lo lắng: “Sao vậy? Có cần đi bệnh viện không?”
La Tiêu cũng lẩm bẩm: “Không phải hôm qua trúng gió chứ? Yếu đuối thế…”
Trình Gia Tự vội vàng bước ra ngoài: “Tôi không sao. Giờ ổn rồi.”
La Tiêu cười: “Vậy thì tốt. Lại đây ăn sáng đi.”
Trình Gia Tự gật đầu, ngồi xuống bàn ăn.
Anh tò mò muốn biết món “kẹo” mà Cẩm Nguyệt mua cho mình là gì.
Cẩm Nguyệt lục lọi trong túi, rồi quay sang nhìn Văn Tố.
“Cái thứ mình bảo cậu mua đâu?”
“Nó trong túi đấy mà. Cậu không tìm thấy à?”
Văn Tố nói xong, rồi lôi ra một gói đường với bao bì trong suốt.
...
Đường tinh luyện trắng?
Nhìn dòng chữ “Đường Tinh Luyện” to tướng trên bao bì, đầu Cẩm Nguyệt như đau thêm.
“Mình bảo cậu mua kẹo ăn cơ mà!”
Văn Tố ngớ ra vài giây, rồi ngượng ngùng cười khúc khích.
“Cậu đâu có thích ăn kẹo? Mình tưởng cậu định thử nấu nướng gì đó vào buổi trưa.”
Cẩm Nguyệt: ...
Ừ thì, nghe cũng có lý.
Nhưng mà— lời cô vừa nói ra rồi thì phải làm sao?
Cảm thấy ánh mắt của Trình Gia Tự từ bên cạnh, mặt Cẩm Nguyệt nóng bừng lên.
Lúc này, đầu óc cô như nặng ngàn cân, cổ cũng như một trục gỉ sét, từ từ quay sang hướng của Trình Gia Tự.
Trình Gia Tự mặc áo hoodie trắng rộng, vẻ mặt như cười như không nhìn cô.
Cẩm Nguyệt hắng giọng.
“Chuyện này... có chút hiểu nhầm—”
Khoan đã! Nghe mình giải thích đã nào.
Trình Gia Tự cắt lời cô: “Đây là kẹo mà em mua cho anh à?”
Cẩm Nguyệt: “... Cũng có thể nói vậy.”
Trình Gia Tự giả vờ nghiêm túc cầm túi đường, làm bộ nghiên cứu: “Anh nên ăn thế nào nhỉ?”
Anh nhìn Cẩm Nguyệt, vẻ mặt thật nghiêm túc: “Ăn sống luôn à?”
Vừa dứt lời, hai người kia đã cười đến không nhịn được.
Văn Tố cười đến chảy cả nước mắt.
“Là lỗi của mình. Mình có thể chứng minh là Cẩm Nguyệt thực sự bảo mình mua kẹo.”
Trình Gia Tự gật đầu: “Mua tốt lắm, lần sau đừng mua nữa.”
Cẩm Nguyệt: ...
Sau khi ăn sáng xong, Văn Tố đề nghị về trường trước. Cẩm Nguyệt cũng muốn về để dựng video, thấy Trình Gia Tự đã ổn hơn nên nói sẽ về cùng với Văn Tố.
La Tiêu cũng cần trở về để tập luyện. Cuối cùng ba người cùng nhau bắt xe rời đi.
Xe vừa lăn bánh, Cẩm Nguyệt đã nhận được tin nhắn của Trình Gia Tự.
【Em còn nợ anh một gói kẹo, nhớ trả đấy.】
Mùa đông trôi qua thật nhanh.
Trong những buổi học, bài tập, và các dự án quay phim, một năm mới đã đến lúc nào không hay.
Sau kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, Cẩm Nguyệt tình cờ gặp Triệu Trình tại căng-tin trường và hai người đã ăn trưa cùng nhau.
Giữa bữa ăn, Cẩm Nguyệt hỏi về tiến độ bộ phim.
Triệu Trình đáp: “Đã có bản cắt thô rồi. À, dạo này em có rảnh không? Trước kỳ nghỉ anh muốn mời mọi người ăn một bữa.”
Cẩm Nguyệt nói: “Lần trước ở phố ẩm thực anh đã mời rồi, không cần tốn kém nữa đâu.”
Triệu Trình khoát tay: “Không được, không thể thế được. Anh còn nợ cậu bạn của em một bữa nữa mà.”
Thấy Cẩm Nguyệt ngẩn ra, Triệu Trình cười: “Cậu bạn điển trai học luật ở Đại học Giang đấy.”
Cẩm Nguyệt “À” một tiếng, “Để em hỏi xem sao.”
Triệu Trình vui vẻ đáp: “Chỉ là vài người trong đoàn thôi, tụ tập trò chuyện chút ấy mà.”
Khi về ký túc xá, Cẩm Nguyệt thấy Diêu Diêu và Lưu Dương Dương đang ngồi xem video.
“Xem gì mà mê mẩn thế?” Cẩm Nguyệt tiện miệng hỏi.
Văn Tố cướp lời: “Xem Bùi Lộ ấy.”
“Bùi Lộ?” Cẩm Nguyệt ngạc nhiên, bước đến đứng phía sau hai người.
Trên màn hình là một bộ phim ngắn lãng mạn sến súa, trong đó Bùi Lộ vào vai một tổng tài lạnh lùng dính vào mối tình một đêm đầy rắc rối.
“Bộ phim này gần đây hot lắm.” Diêu Diêu tranh thủ thời gian giữa các tập quay sang nói chuyện với Cẩm Nguyệt.
Cẩm Nguyệt nhìn sang Văn Tố.
Văn Tố nhún vai: “Không còn cách nào. Nhiều sinh viên mới tốt nghiệp không có vai diễn, đều chen chân vào thị trường phim ngắn. Đầu tư ít, thu hồi nhanh, nên cạnh tranh gay gắt lắm.”
Cẩm Nguyệt nhớ lại lần đầu gặp Bùi Lộ khi anh làm thêm ở quán bar, rồi lại nhìn hình ảnh anh trên màn hình, bất chợt cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cẩm Nguyệt quay đi, nhắn tin cho Trình Gia Tự để báo về bữa ăn mà Triệu Trình đã mời.
Trình Gia Tự bảo rằng mình rảnh, bảo Cẩm Nguyệt chỉ cần báo thời gian và địa điểm.
Thứ Bảy, Triệu Trình đã chọn một phòng riêng trong nhà hàng gần khu đại học để mời mọi người.
Cẩm Nguyệt cùng đi với Triệu Trình. Ngoài Trình Gia Tự, còn có các thành viên khác trong đoàn phim.
Trình Gia Tự nhanh chóng hòa nhập, sớm trò chuyện vui vẻ cùng mọi người.
Bùi Lộ đến trễ. Khi anh xuất hiện, anh khoác áo phao đen dài, đội mũ và đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt.
Triệu Trình trêu: “Ồ, ngôi sao lớn cuối cùng cũng đến rồi.”
Bùi Lộ bỏ mũ và khẩu trang, cởi áo khoác treo lên ghế.
“Đừng đùa em thế chứ anh.”
“Anh nào dám.” Triệu Trình cười nói, “Khi nãy anh đi qua sảnh, còn thấy mấy cô bé đang xem phim ngắn của em nữa.”
Bùi Lộ thở dài: “Không còn cách nào, chưa nhận được kịch bản phim dài hay điện ảnh.”
Triệu Trình bảo: “Từ từ rồi sẽ tới.”
Mọi người đã đông đủ, món ăn cũng lần lượt được mang lên.
Hầu hết đều là người vừa tốt nghiệp hoặc sắp tốt nghiệp, mang trong mình cả hy vọng lẫn lo âu về tương lai, ôm giấc mơ nghệ thuật nhưng cũng không thể không suy nghĩ đến thực tế. Ai nấy như đang đứng ở ngã rẽ cuộc đời, ngập ngừng bước tới mà không biết sẽ đi về đâu.
Một vài nam sinh đã uống rượu, bắt đầu than phiền về ngành nghề.
Ngay cả người được xem là một trong những sinh viên xuất sắc nhất như Triệu Trình cũng không khỏi cảm thấy chua xót.
“Bộ phim hiện tại của mình, kinh phí xưởng Thanh Ảnh cấp không đủ. Mình phải tự đi xin tài trợ mà vẫn không được. Mới ra trường, ai lại đi đặt cược vào cậu chứ?”
Triệu Trình nói rồi dừng lại một chút, đổi giọng: “Nhưng ngay khi mình định tự bỏ tiền túi thì bất ngờ có một công ty tìm đến, muốn tài trợ cho chúng mình. Lúc đó thật sự như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm vậy.”
Anh nhìn quanh một lượt, đến khi nhìn thấy Trình Gia Tự thì chợt khựng lại.
“À đúng rồi, công ty đó ở Hoài Ninh các cậu đấy. Không biết cậu có nghe nói qua chưa, tên là Húc Văn.”
“Có, tôi nghe rồi.” Trình Gia Tự đáp, không biểu lộ cảm xúc, nhưng lại lặng lẽ liếc nhìn Cẩm Nguyệt.
“Cho nên, vẫn phải có hy vọng vào tương lai.” Triệu Trình giơ ly lên chạm cốc với nam sinh vừa mới than phiền.
Chàng trai thở dài: “Anh và bọn em không giống nhau đâu, đạo diễn Triệu...”
Cẩm Nguyệt nghe một lát, dần thấy không còn hứng thú.
Phòng bao có điều hòa, không khí trở nên hơi ngột ngạt.
Cô lấy cớ đi vệ sinh rồi bước ra ngoài, đứng cạnh cửa sổ hành lang để hít thở không khí.
Nhìn bầu trời đêm đen kịt và những tòa nhà văn phòng sáng đèn ngoài cửa sổ, Cẩm Nguyệt rút từ túi ra một viên kẹo bạc hà mà cô tiện tay lấy ở quầy lễ tân khi nãy, nhét vào miệng. Cảm giác mát lạnh lan tỏa từ đầu lưỡi, làm dịu đi cái nóng trên mặt.
“Một mình lẻn ra đây làm gì?” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Cẩm Nguyệt quay lại.
Trình Gia Tự không biết đã ra từ lúc nào, ung dung đứng bên cạnh.
“Hơi nóng, nên ra ngoài hít thở một chút.” Cẩm Nguyệt đáp, viên kẹo trong miệng khiến giọng nói của cô có phần mơ hồ.
Trình Gia Tự nhìn chằm chằm vào má cô phồng lên vì viên kẹo, đưa tay ra: “Còn kẹo không? Cho anh một viên.”
Nhìn vào lòng bàn tay chìa ra của anh, Cẩm Nguyệt bất chợt nhớ ra mình vẫn còn nợ anh một gói kẹo.
Cô lắc đầu: “Có thể xuống quầy lễ tân lấy, em hết rồi.”
Ánh mắt Trình Gia Tự tối lại, ẩn chứa một cảm xúc đang dậy sóng.
Cẩm Nguyệt ngước lên nhìn anh, không hiểu sao anh lại phản ứng như vậy.
Yết hầu Trình Gia Tự chuyển động, anh hơi cúi xuống, tiến lại gần.
Cẩm Nguyệt bỗng dưng cảm thấy hồi hộp, nhịp thở chậm lại.
“Sao lại không có?”
Trình Gia Tự đưa tay khẽ nâng cằm cô lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào đôi môi cô.
Anh không làm gì quá mức, nhưng bầu không khí bất giác trở nên nóng bỏng.
“Cạch” một tiếng.
Viên kẹo trong miệng Cẩm Nguyệt vỡ tan thành hai mảnh.