Chương Chương 24 đã bị khóa, nếu muốn đọc tiếp bạn vui lòng Click ADS banner để mở khóa chương truyện !
hoặc

Mời bạn CLICK ADS để mở khóa toàn bộ chương Chương 24.

Trình Gia Tự quay đầu lại, thấy Cẩm Nguyệt đã lùi nhanh ra sau, vẻ mặt đầy đắc ý, thiếu chút nữa làm mặt xấu với anh.

Trình Gia Tự: …

Lại giở trò đánh úp chứ gì?

Anh nheo mắt, tiến gần tới, áp tay lên sau cổ cô.

“Anh đã nói chưa nhỉ, chỉ để bạn gái hôn thôi?”

Cẩm Nguyệt nhìn anh với ánh mắt vô tội, nụ cười vẫn rạng rỡ.

“Anh có cho đâu, em là trộm hôn mà.”

Nếu nói về trò lươn lẹo, thì cũng là anh khơi mào trước.

Cẩm Nguyệt tỏ vẻ rất tự tin.

Trình Gia Tự nhíu mày nhìn cô một lát, rồi buông tay, lấy áo khoác và bước ra khỏi lều.

Cẩm Nguyệt ngừng lại một chút, sau đó cũng đi theo.

Trước mắt là khung cảnh đồi núi trùng điệp, rừng cây xanh biếc, xa xa là những dãy núi mờ sương. Không khí trong lành của núi rừng như gột rửa mọi mệt mỏi trong người, khiến lòng người trở nên khoan khoái.

Nhược điểm duy nhất là thời tiết có vẻ không mấy thuận lợi.

Dù mới chỉ ba giờ chiều, trời đã bắt đầu u ám.

Cẩm Nguyệt nhắn tin cho Văn Tố, báo đã đến đỉnh núi và gửi ảnh vị trí lều để Văn Tố dễ nhận ra.

Nhưng tín hiệu trên đỉnh núi không tốt, Cẩm Nguyệt phải gửi nhiều lần mới thành công.

Phải một lúc sau, Văn Tố mới nhắn lại, bảo rằng cô mới leo được nửa đường, chắc phải mất khoảng hai tiếng nữa mới lên tới nơi.

Nhân lúc này, Cẩm Nguyệt chụp nhiều ảnh phong cảnh, rồi quay máy ảnh về phía Trình Gia Tự đang đứng ngắm cảnh trước lan can.

Anh đứng trên đỉnh núi, dáng vẻ cao ráo như cây bạch dương thẳng tắp, áo khoác mở ra, gió thổi tung tà áo như cánh buồm trên biển. Toàn thân toát lên khí chất ngông nghênh và đầy trẻ trung.

“Tiểu Đảo, em chụp ảnh cho anh nhé.” Cẩm Nguyệt gọi anh.

Trình Gia Tự không quay lại, đáp hờ hững: “Không chụp.”

Cẩm Nguyệt ngạc nhiên: “Tại sao?”

Trình Gia Tự cúi xuống, liếc nhìn cô một cái, không đáp.

Cẩm Nguyệt đột nhiên hiểu ra.

“Thôi được, mặt lạnh cũng đẹp trai lắm.”

Trình Gia Tự quay sang, cố ý nghiêm mặt: “Anh phát cáu còn đẹp hơn, có muốn thử không?”

Cẩm Nguyệt chẳng sợ gì anh: “Được thôi, anh phát đi.”

Trình Gia Tự: …

Chỉ trong chốc lát, bầu trời tối sầm nhanh chóng.

Đứng trên đỉnh núi, những đám mây đen như đè nặng, tưởng chừng sắp trút mưa xuống bất cứ lúc nào. Không khí cũng trở nên ẩm ướt, như báo hiệu cơn mưa sắp tới.

Cẩm Nguyệt tiến lại gần, thúc giục: “Hợp tác chút đi, Tiểu Đảo.”

Trình Gia Tự chớp mi, thở dài.

Anh nhận ra rằng mình không làm gì được với Cẩm Nguyệt.

Khi cô lạnh lùng, anh muốn trêu đùa cô.

Khi cô dịu dàng, anh lại cảm giác mình dễ dàng bị cô nắm thóp.

“Thế này được chưa?”

Anh đứng tựa lưng vào lan can, một tay đút túi, nở một nụ cười tiêu chuẩn với Cẩm Nguyệt.

Cẩm Nguyệt giơ máy ảnh lên.

“Ừ, được rồi.”

“Giờ anh thử không cười xem.”

“Đổi sang chỗ khác đi.”

Cẩm Nguyệt chụp liên tục vài tấm, nhưng vẫn không hài lòng. Lúc thì ánh sáng không đủ, lúc thì biểu cảm chưa tốt, nhưng mấy tấm mặt lạnh lại tự nhiên hơn chút.

Cô mím môi, định đi chụp ở chỗ khác.

Đang định nói với Trình Gia Tự, thì bỗng cảm thấy một giọt nước rơi xuống mũi.

Liền sau đó, mưa bắt đầu rơi xuống đầu cô.

Xung quanh, du khách hô to "mưa rồi", vội chạy vào các cửa hàng gần đó.

“Vào trong đi.”

Trình Gia Tự bước tới, cởi áo khoác và trùm lên đầu Cẩm Nguyệt.

Cô gật đầu, vội ôm chặt máy ảnh, chạy nhanh vào lều.

Chỉ trong thời gian ngắn, cơn mưa đã nặng hạt.

Khi cả hai đã vào lều, tóc, tay áo và áo phông của Trình Gia Tự đều đã ướt.

Cẩm Nguyệt cũng bị mưa làm ướt một chút, nhưng may mắn là máy ảnh không bị ảnh hưởng.

Cô lấy khăn giấy từ trong túi và đưa cho Trình Gia Tự.

Trình Gia Tự lặng lẽ lau khô người, không gian trong lều chợt im lặng.

Cẩm Nguyệt suy nghĩ một lát, rồi gọi điện cho Văn Tố.

Không biết có phải do mưa không, nhưng tín hiệu điện thoại càng yếu hơn.

Cuối cùng, cô cũng liên lạc được với Văn Tố, nhưng tiếng nói lúc được lúc mất.

Để dễ nghe, cô bật loa ngoài.

“Cậu nói lớn lên! Tớ nghe không rõ!” 

Giọng của Văn Tố đứt quãng: “Bọn tớ… ở đình… đợi… mưa tạnh… rồi lên.”

Biết họ không sao, Cẩm Nguyệt thở phào và cúp máy.

Cô bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Du khách đều đã chạy mất, hoặc trú trong các cửa hàng, hoặc cũng thuê lều để tránh mưa như họ.

Mưa nặng hạt đập liên hồi xuống lều, phát ra tiếng lộp bộp. Cửa sổ nhựa của lều nhanh chóng mờ đi vì hơi nước.

Không có người, cũng chẳng có tín hiệu.

Chỉ có tiếng mưa rơi như nhấn chìm mọi thứ. Qua lớp vải lều, dường như họ đang hòa mình vào thiên nhiên.

Cẩm Nguyệt ngồi một lúc, nhanh chóng thấy buồn chán.

Cô quay lại nhìn Trình Gia Tự.

Anh có vẻ rất thoải mái. Nằm dài trên đệm hơi, tay kê sau đầu làm gối, trông thư thái như thể đang tận hưởng tiếng mưa tự nhiên.

Cẩm Nguyệt không chịu nổi sự tẻ nhạt. Cô hắng giọng, ho một tiếng.

Trình Gia Tự không phản ứng.

Cẩm Nguyệt im lặng một chút, rồi ho thêm hai tiếng to hơn.

Trình Gia Tự vẫn không có động tĩnh.

Cẩm Nguyệt nhích đến gần, dùng chân chạm vào chân anh.

Trình Gia Tự liếc nhìn cô, vẻ lười biếng.

“Làm gì thế?”

Cẩm Nguyệt nhích chân thêm một chút, chưa kịp chạm vào anh thì Trình Gia Tự đột ngột đưa tay nắm lấy cổ tay cô.

Rồi anh kéo mạnh.

Cẩm Nguyệt “á” lên một tiếng, ngã nhào vào lòng anh.

Cô chưa kịp định thần, Trình Gia Tự đã ôm eo cô, xoay người để cô nằm dưới anh.

“Em đang định làm gì, hửm?”

Ánh mắt anh đăm chiêu nhìn cô, giọng nói hạ thấp đầy ý tứ.

Chiếc áo phông của anh buông lỏng, mùi hương trong lành phảng phất quanh cô.

Cẩm Nguyệt ngước lên, vẻ mặt vô tội: “Em chỉ muốn đùa với anh thôi mà.”

Trình Gia Tự vẫn nửa nằm trên người cô, im lặng.

Cẩm Nguyệt kéo áo anh, nói tiếp: “Em chán quá. Trình Gia Tự, anh không thấy chán sao?”

Trình Gia Tự xoay người, nằm xuống bên cạnh cô: “Anh không chán.”

Cẩm Nguyệt quay người nằm sấp trên đệm, đối diện với anh, chống tay lên cằm, tò mò hỏi:

“Tại sao? Anh đang nghĩ gì vậy?”

Trình Gia Tự nhìn sang, thấy cô chống tay lên má như cánh hoa, đôi mắt trong veo long lanh như ánh sao.

Anh chợt nhớ lại một cơn mưa từ hồi lớp mười.

Mới vào học được một thời gian, có lần anh cùng bạn chơi bóng rổ ngoài sân. Giữa chừng, trời đổ mưa.

Trận đấu chưa kết thúc, tâm trạng anh khi ấy cũng không tốt, anh nhất quyết muốn tiếp tục chơi dưới mưa.

Sự cố chấp ấy không đem lại kết quả tốt, anh vẫn thua trận đấu hôm đó.

Khi ấy, sân trường gần như không còn ai. Không khí ngập mùi mưa và bùn đất, trời xám xịt. Bộ đồ lấm lem bùn, ướt sũng dính sát vào người, anh cứ thế một mình bước đi, cảm thấy tất cả thật tồi tệ.

Cúi đầu vừa bước ra khỏi sân bóng rổ, bỗng dưng có một chiếc ô che trên đầu.

Anh ngẩn người, ngước lên mới thấy bên cạnh mình từ lúc nào đã có thêm một cô gái xinh đẹp.

Cô ấy cao ráo, đôi mắt to, sáng trong như đôi mắt của nhân vật nữ chính trong truyện tranh.

Cô tự mình che một chiếc ô đen, còn tay kia cầm thêm một chiếc.

“Cho cậu cái ô này.”

Cô đưa chiếc ô trong tay cho anh.

Trình Gia Tự hơi ngạc nhiên, nhưng chưa kịp nhận.

“Mau lên, tay tôi sắp mỏi rồi.” Cô gái mở to đôi mắt, nhìn anh giục giã.

Trình Gia Tự hé môi: “Cảm ơn.”

Anh đưa tay nhận chiếc ô, trong lúc đó, ngón tay anh vô tình chạm vào tay cô.

Khác với ngón tay lạnh buốt của anh, tay cô mềm mại, mang theo hơi ấm.

Khi anh bung ô, bỗng muốn biết: “Cậu học lớp nào?”

“Không cần trả lại đâu.” Cô gái chỉ để lại một câu, rồi quay lưng bước đi.

Cô chạy rất nhanh, tóc xoăn đuôi ngựa đong đưa, đôi chân dài thẳng tắp, trắng muốt.

Trình Gia Tự nhìn theo bóng lưng cô, thấy cô rảo bước vào tòa nhà thông tin bên cạnh, đứng cùng một cô gái khác ở lối vào.

Họ nói gì đó rồi cùng rời đi.

Mưa rơi tí tách, tầm nhìn của anh trở nên nhòa nhạt, chẳng nhìn rõ khuôn mặt của cô gái kia.

Hai ngày sau, bạn cùng bàn bỗng hỏi anh thấy Phùng Cẩm Thư và Lương Cẩm Nguyệt ai xinh hơn.

Anh lắc đầu, nói không quen.

Bạn anh lén mở điện thoại cho anh xem, một trang bình chọn hoa khôi của trường.

“Nè, họ là chị em đấy.”

Trình Gia Tự liếc nhìn qua, bất chợt ngẩn ngơ.

Bức ảnh của Phùng Cẩm Thư trông quen thuộc, anh từng thấy trên điện thoại của anh trai.

Còn Lương Cẩm Nguyệt… chính là người mà anh đã gặp cách đây hai ngày.

“Họ đang có nhiều phiếu nhất, nghe nói Phùng Cẩm Thư sắp vào ngành giải trí.” Bạn anh trượt xuống dưới, “Mấy người khác phiếu ít lắm.”

Trình Gia Tự giữ tay bạn lại, kéo trang lên trên.

Chỉ vào ảnh của Lương Cẩm Nguyệt: “Tôi chọn cô này.”

Lần tiếp theo anh gặp Lương Cẩm Nguyệt là khi được anh trai dẫn đi chơi.

Anh đã định nhắc lại chuyện chiếc ô, nhưng có vẻ như cô hoàn toàn không nhớ gì về chuyện đó.

Sau này nghĩ lại, anh đoán có lẽ khi ấy trông anh như một chú chuột ướt sũng nên cô không nhận ra.

Nghĩ tới đây, Trình Gia Tự quay sang nhìn Cẩm Nguyệt.

“Em có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau là khi nào không?”

Cẩm Nguyệt suy nghĩ một lát: “Nhớ chứ. Chẳng phải ở thư viện trường sao? Lúc đó chị em đang tự học, rồi anh trai anh dẫn anh đến.”

Trình Gia Tự “ồ” một tiếng, rồi quay đầu đi.

Thấy anh phản ứng hờ hững, Cẩm Nguyệt chợt thấy băn khoăn.

“Không phải sao?”

Trình Gia Tự nhìn lên đỉnh lều, không nói gì.

Cẩm Nguyệt chống tay, cúi xuống đối diện với anh.

“Có phải không?”

Trình Gia Tự nhìn vào mắt cô, rồi đột nhiên chuyển chủ đề.

“Em có biết trường mình từng tổ chức bầu chọn hoa khôi không?”

“Biết chứ.” Cẩm Nguyệt nhớ lại, “Hình như là hồi lớp mười nhỉ? Em đã bỏ phiếu cho chị em.”

Trình Gia Tự: “…”

Cẩm Nguyệt chọc nhẹ vào mặt anh: “Anh có bầu không? Bầu cho ai thế?”

Trình Gia Tự nắm lấy tay cô, ánh mắt kiên định nhìn cô: “Em đoán xem?”

Cẩm Nguyệt nhíu mày: “Chắc là chị em rồi? Chẳng lẽ anh trai anh không bảo anh bầu cho chị em sao?”

Trình Gia Tự: …

“Anh trai anh không rảnh rỗi đến mức ấy.”

Thật tức giận mà.

Không chỉ không nhớ về lần gặp gỡ dưới mưa của họ, mà còn không ngờ rằng anh đã bỏ phiếu cho cô.

Trình Gia Tự hít một hơi sâu, đột nhiên đưa tay nhéo má Cẩm Nguyệt.

Hai ngón tay anh khẽ bóp, làm cho đôi môi cô hếch lên.

Khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời của cô lập tức trông đáng yêu hơn hẳn.

Cẩm Nguyệt nhíu mày: “Làm gì đấy?”

Vì bị nhéo, giọng cô trở nên hơi líu lưỡi, âm thanh nghe dẻo quẹo.

Trình Gia Tự suýt bật cười nhưng cố nén lại, cúi xuống nói khẽ.

“Anh đã muốn xử lý em từ lâu rồi, biết không?”

Cẩm Nguyệt liên tục lắc đầu.

Cô mở to mắt, nhìn khuôn mặt anh ngày càng sát lại.

Giọng anh thấp trầm, như một lời thì thầm của tình nhân.

“Em đã nhiều lần khiêu khích anh, anh phải trả đũa thôi.”

Trong đầu Cẩm Nguyệt chợt vang lên một tiếng “oành”, tạm thời cô không nghe thấy tiếng mưa gió bên ngoài, chỉ có nhịp đập mạnh mẽ trong tai.

Cô từ từ nhắm mắt lại.

Cảm giác hơi thở ấm áp của anh đang đến gần.

Bỗng nhiên, tiếng kéo khóa ngoài lều vang lên.

Cùng với làn gió lạnh và những giọt mưa tràn vào, Văn Tố hét lên đầy phấn khích.

“Surprise!”


📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19,000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38,000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 57,000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 3 tháng