Chương Chương 20 đã bị khóa, nếu muốn đọc tiếp bạn vui lòng Click ADS banner để mở khóa chương truyện !
hoặc

Mời bạn CLICK ADS để mở khóa toàn bộ chương Chương 20.

Lương Cẩm Nguyệt tim đập nhanh.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng dài như một thế kỷ.

Trình Gia Tự vẫn duy trì tư thế nghiêng người về phía trước, không hề nhúc nhích.

Ngay cả hơi thở cũng như không cảm nhận được, tựa như một cỗ máy.

Khi gần chạm vào gương mặt anh, Lương Cẩm Nguyệt khẽ dừng lại.

Cô ngước lên nhìn vào mắt anh.

Anh cúi mắt, hàng mi dài đen rợp bóng xuống bọng mắt, đôi mắt đầy cảm xúc không chớp, nhìn chằm chằm vào cô, như thể sẵn sàng phối hợp với hành động của cô.

Lương Cẩm Nguyệt nhìn anh một lúc, rồi từ từ tiến gần hơn.

Như thể cả hai đã nín thở đến cực điểm, hơi thở của họ bắt đầu hòa quyện. Hơi ấm dần lan tỏa giữa hai người.

Khi gương mặt sắp chạm vào nhau, Trình Gia Tự khẽ lùi lại, tránh đi nụ hôn của Lương Cẩm Nguyệt.

Lương Cẩm Nguyệt ngẩn người, ánh mắt đượm vẻ bối rối, lấp lánh nhưng chứa đầy sự không hiểu.

Đôi mắt của Trình Gia Tự đen sâu thẳm, giọng anh trầm và khàn.

“Anh chỉ cho bạn gái hôn thôi.”

Anh đưa tay nâng cằm cô lên, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt trên môi cô, ánh mắt trong trẻo pha chút mong đợi.

“Em có muốn hôn nữa không?”

Như thể bị dội một gáo nước lạnh, Lương Cẩm Nguyệt bừng tỉnh khỏi bầu không khí ấm áp và mờ ám vừa rồi.

Cô gạt tay anh ra, lạnh lùng đáp: “Không hôn nữa.”

Trình Gia Tự không động đậy: “Em giận à?”

Lương Cẩm Nguyệt im lặng, đứng dậy tiến về bàn, mở nắp chai nước khoáng và uống vài ngụm.

Dòng nước mát lạnh chảy qua cổ họng, dập tắt mọi ý nghĩ viển vông.

Cô hơi tức giận với chính mình, vì sao lại dễ dàng bị cuốn vào như vậy.

Trình Gia Tự cũng đứng dậy, tiến đến gần cô.

“Nguyệt Nguyệt.”

Lương Cẩm Nguyệt khựng lại, xoay người.

Lưng cô dựa vào bàn, ánh mắt kiêu ngạo.

“Đúng như anh nói, chúng ta có quan hệ gì đâu. Anh đi đi.”

Trình Gia Tự ngừng lại một chút: “Em biết anh không có ý đó mà.”

Lương Cẩm Nguyệt thật sự có chút giận.

Nhưng cô không rõ mình giận Trình Gia Tự nhiều hơn hay giận chính mình nhiều hơn.

Rõ ràng cô là người đã chủ động muốn chấm dứt mối quan hệ này.

Giờ lại làm gì thế này?

Chẳng lẽ trên đời chỉ có một mình Trình Gia Tự thôi sao?!

Nghĩ đến đó, Lương Cẩm Nguyệt cảm thấy càng bực bội.

“Em đừng giận, anh—”

Nhưng lúc này, cô không muốn nghe thêm gì từ Trình Gia Tự nữa, liền đi thẳng đến cửa và mở ra.

Cô cúi đầu, không nói lời nào. Nhưng vẻ mặt đã nói lên tất cả.

Trình Gia Tự im lặng một lúc, cuối cùng cũng rời đi.

“Em nghĩ kỹ nhé.” Anh nói lời cuối cùng.

Lương Cẩm Nguyệt đóng sầm cửa lại, nằm úp mặt xuống giường với vẻ hối hận.

Nghĩ gì chứ?

Cô không muốn nghe lời anh thêm lần nào nữa.

Sáng Chủ nhật, Lương Cẩm Nguyệt không muốn gặp Trình Gia Tự nên đã đến phim trường sớm.

Để có thể tạo ra hiệu ứng tự nhiên nhất, Triệu Trình đã tuyển chọn một số diễn viên không chuyên cho bộ phim, chủ yếu là người dân địa phương. Nhiệm vụ của Lương Cẩm Nguyệt là trao đổi trước với họ về lịch trình và nhiệm vụ quay phim.

Khi đến phim trường, cô nhanh chóng xác định được thời gian quay với các diễn viên không chuyên. Dù ngôn ngữ hơi khác biệt, nhưng việc trao đổi với người lớn nhìn chung vẫn khá suôn sẻ. Tuy nhiên, với các diễn viên nhí thì lại không dễ dàng như vậy.

Hôm nay có bốn diễn viên nhí, trong đó ba em đến sớm và không thể ngồi yên, cứ chạy nhảy khắp nơi.

Lương Cẩm Nguyệt nhắc nhở phụ huynh trông chừng con mình, sợ rằng chúng sẽ gặp sự cố.

Nhưng các phụ huynh chỉ cười và nói: “Không sao đâu, chỗ này chúng quen thuộc lắm rồi.”

Rồi lại cúi xuống xem video ngắn trên điện thoại.

Lương Cẩm Nguyệt bất lực, phải đi lấy nhiều đồ ăn vặt để tạm thời giữ cho các em yên tĩnh một lúc.

Sau khi phát xong đồ ăn, cô mới phát hiện ra một bé gái thứ tư không biết đến từ khi nào, đang lặng lẽ ngồi một mình, đầu cúi xuống, không nói một lời.

Cô bé khoảng năm, sáu tuổi, người gầy đen nhẻm. Mặc một chiếc váy yếm, cúi đầu dùng que vẽ lung tung trên mặt đất.

Lương Cẩm Nguyệt nhìn vào danh sách diễn viên, rồi bước tới ngồi xuống bên cạnh cô bé.

“Em là Viên Viên, đúng không?”

Cô bé không trả lời, chỉ cúi đầu vẽ tiếp, cằm tựa vào đầu gối, lông mi dài và đen như hai chiếc bàn chải nhỏ.

Lương Cẩm Nguyệt cố gắng dịu giọng: “Em có biết ở đây chúng ta đang làm gì không?”

Im lặng.

“Em có xem tivi không? Sau này em có thể sẽ xuất hiện trên tivi đấy.”

Im lặng.

“Ai đưa em đến đây?”

Vẫn là im lặng.

Không biết làm thế nào, Lương Cẩm Nguyệt đành hỏi nhân viên khác xem người nhà của cô bé đâu rồi.

Một cô bé nhỏ như vậy, lẽ ra phải có phụ huynh bên cạnh để hỗ trợ. Có người thân, bé sẽ cảm thấy an toàn hơn và dễ dàng hợp tác hơn.

“Lúc nãy mẹ bé đưa bé tới rồi đi luôn, nói rằng phải về làm nông, chiều mới quay lại đón.” Người phụ trách ánh sáng trả lời.

Lương Cẩm Nguyệt suy nghĩ một lát, lấy ra một thanh sô cô la từ túi và quay lại.

“Em có đói không? Em có muốn ăn sô cô la không?”

Động tác vẽ của cô bé dừng lại, cuối cùng ngước mắt nhìn cô.

Rồi cô bé lập tức lấy thanh sô cô la từ tay cô, xé vỏ và bắt đầu ăn.

Nhìn thấy gương mặt bé, Lương Cẩm Nguyệt bỗng cảm thấy vui.

Chẳng phải đây chính là cô bé mà hôm qua Trình Gia Tự đã bế sao?

Cô mỉm cười, nói với bé: “Chúng ta gặp nhau hôm qua rồi, em còn nhớ không?”

Cô bé quan sát cô một lát, cuối cùng mở miệng.

“Anh kia đâu rồi?”

Nghe nhắc đến Trình Gia Tự, gương mặt Lương Cẩm Nguyệt thoáng cứng lại.

Vài giây sau, cô nở một nụ cười hòa nhã.

“Anh ấy có công việc riêng của mình.”

Cô bé cúi đầu, lại không nói gì.

Lương Cẩm Nguyệt cố gắng dỗ dành nhưng vẫn không có hiệu quả.

Cuối cùng, cô đành quay về tìm Triệu Trình và hỏi có thể thay đổi diễn viên nhí không.

“Không dễ tìm người thay thế đâu. Em cố dỗ bé nhé, cố gắng quay xong cảnh hôm nay là được.”

Lương Cẩm Nguyệt đành chấp nhận.

Cô quay lại, thử dùng đồ chơi để thu hút bé.

“Em thích đồ chơi nào? Chị sẽ đưa em ra tiệm mua nhé?”

Cô bé đang ăn sô cô la, gật đầu.

Lương Cẩm Nguyệt không thể bế bé như Trình Gia Tự, nên đành nắm tay bé và đi về phía cửa hàng.

Khi đi qua trụ sở làng, cô bé đột nhiên hất tay cô ra, nhanh như chớp chạy vào trong.

Lương Cẩm Nguyệt giật mình, kêu lên “Này” rồi vội vã đuổi theo.

Cô bé chạy thẳng đến chỗ Trình Gia Tự, núp sau lưng anh và ôm chặt lấy eo.

Lương Cẩm Nguyệt cũng chạy tới, không nhìn vào biểu cảm của Trình Gia Tự, mà chỉ cau mày nhìn cô bé đang trốn sau lưng anh.

“Đi theo chị nào.”

Cô bé bám lấy áo của Trình Gia Tự không chịu buông, kiên quyết không đi.

Vẻ mặt Lương Cẩm Nguyệt không được tốt.

“Sao thế?” Giọng Trình Gia Tự vang lên.

Lương Cẩm Nguyệt ngước mắt nhìn anh, ánh mắt chạm vào anh trong một giây rồi nhanh chóng dời đi.

Trình Gia Tự có chút bối rối trước tình huống bất ngờ này.

Anh nhìn Lương Cẩm Nguyệt, rồi lại quay lại nhìn cô bé đang trốn sau lưng.

Lương Cẩm Nguyệt hít một hơi, cố gắng nhẫn nại dỗ dành: “Chị đưa em đi tìm mẹ nhé?”

Cô bé lắc đầu, vẫn không nói lời nào.

Trông cô bé như thể sợ cô đang bắt cóc trẻ con vậy.

Nhìn thấy cô bé lảng tránh mình như tránh tà, Lương Cẩm Nguyệt cảm thấy vô cùng phiền lòng.

Cô vốn không có mấy kiên nhẫn với trẻ con, nếu không vì công việc, có lẽ cô đã bỏ đi từ lâu rồi.

Trình Gia Tự nói với ông cụ đang tư vấn rằng mình cần tạm dừng, sau đó đứng dậy, đi đến chỗ Lương Cẩm Nguyệt.

“Có chuyện gì thế?”

Anh đoán: “Các em cần cô bé này cho cảnh quay à?”

Lương Cẩm Nguyệt mím môi, giải thích ngắn gọn vài câu.

Cô nhìn cô bé vẫn đang trốn sau ghế.

“Viên Viên, đi với chị nào. Chị sẽ mua đồ ăn ngon cho em.”

Cô bé lắc đầu, vẫn không chịu đi.

Lương Cẩm Nguyệt đến giới hạn của sự kiên nhẫn, không biết phải dỗ như thế nào nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, Trình Gia Tự khẽ nói: “Hay em cứ quay về trước đi, khi nào xong việc, khoảng trưa anh sẽ đưa cô bé qua cho em, được không?”

Lương Cẩm Nguyệt ngước nhìn anh, lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp.

Họ vừa có cuộc cãi vã tối qua, vậy mà anh vẫn có thể bình thản nói chuyện với cô như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trình Gia Tự nghĩ rằng cô không tin anh.

Anh vỗ nhẹ lên cánh tay cô, an ủi: “Tin anh đi, hôm qua cô bé cũng đã ở cùng anh cả ngày.”

Hôm qua, mẹ của cô bé đến nhờ tư vấn pháp lý, xong việc thì rời đi, để lại cô bé ở đó. Trình Gia Tự không nỡ nhìn cảnh đó nên đã chia phần cơm trưa của mình cho cô bé. Từ đó, cô bé cứ bám theo anh. Không còn cách nào khác, sau khi kết thúc công việc, anh đưa cô bé ra đầu làng đợi mẹ.

Lương Cẩm Nguyệt do dự một lát, rồi gật đầu.

*

Đến trưa, Trình Gia Tự đưa cô bé Viên Viên đến.

Cô bé có vẻ đã vui hơn.

Trình Gia Tự khẽ vỗ lên vai cô bé, cô ngước lên nhìn Lương Cẩm Nguyệt, nhẹ nhàng gọi: “Chị.”

Lương Cẩm Nguyệt ngẩn ra, không ngờ Trình Gia Tự lại có thể dỗ trẻ con dễ dàng đến vậy.

“Đi đi, anh sẽ đứng đây chờ em.” Trình Gia Tự khuyến khích cô bé, giọng dịu dàng.

Cô bé gật đầu, đi đến chỗ Triệu Trình.

Viên Viên đóng vai một người bạn tốt của nhân vật chính. Cô bé là một trong bốn đứa trẻ có nhiều thoại nhất.

Triệu Trình hướng dẫn cô bé vài điều, rồi bắt đầu quay.

Trong lúc Viên Viên quay phim, Trình Gia Tự đứng không xa khỏi máy quay, dõi theo cô bé.

Không muốn ở gần anh, Lương Cẩm Nguyệt chạy đến khu vực đặt màn hình giám sát, đứng cạnh Triệu Trình.

“Anh chàng kia là ai vậy? Trông có vẻ không phải người địa phương.” Triệu Trình thắc mắc khi nhìn thấy Trình Gia Tự đưa cô bé tới.

Lương Cẩm Nguyệt đáp gọn: “Sinh viên Đại học Giang.”

Triệu Trình ngạc nhiên, chợt hiểu ra.

“À, là người tham gia hỗ trợ pháp lý nhỉ? Họ khi nào thì đi?”

Người phụ trách sản xuất trả lời: “Nghe nói hoạt động đến trưa, có lẽ muộn nhất là chiều nay sẽ rời đi.”

Triệu Trình nhìn sang, thở dài: “Chiều nay chúng ta vẫn còn vài cảnh. Có nên nói chuyện với anh chàng đó xem có thể ở lại thêm không, chi phí đi lại chúng ta có thể hỗ trợ.”

Lương Cẩm Nguyệt: …

Cô không muốn đề nghị điều này.

Cô lặng lẽ bước ra xa, giả vờ như không nghe thấy.

Nhưng bất chợt có tiếng gọi bên tai—

“Sư muội.”

Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

Triệu Trình gọi cô lại: “Anh bạn kia là do em mời tới à?”

Lương Cẩm Nguyệt lắc đầu: “Anh ấy tự đến.”

“Chắc chắn là nể mặt đạo diễn Lương của chúng ta rồi.” Bùi Lộ đứng cạnh, chen vào.

Anh nhìn chằm chằm Lương Cẩm Nguyệt, giọng điệu có chút lạnh lùng.

“Dù sao cũng là bạn của đạo diễn Lương, đúng không?”

Triệu Trình ngạc nhiên: “Là bạn của em sao? Sao không nói sớm!”

“Chỉ là bạn học cấp ba thôi.”

Lương Cẩm Nguyệt liếc nhìn Bùi Lộ, nhíu mày. Cô không hiểu tại sao giọng của anh lại có chút kỳ quặc.

“Bạn học cấp ba cũng tốt mà!” Triệu Trình vui vẻ nói, “Em cứ nói chuyện với anh ta xem có thể ở lại thêm không.”

Lương Cẩm Nguyệt bối rối: “Anh Triệu, anh tìm người khác đi. Cô bé đó có vẻ sợ em, em sợ nếu em đến gần thì lại thành ra phản tác dụng.”

Dù biết Viên Viên còn nhỏ, không thể áp dụng tiêu chuẩn của người lớn. Nhưng khi cô nhiều lần cố gắng mà cô bé vẫn muốn chạy trốn, cô thực sự rất khó kiềm chế sự bực bội.

Nhất là khi cô bé đứng nép sau lưng Trình Gia Tự trông rất tội nghiệp, khiến đầu cô muốn nổ tung.

Cô thật sự lo Viên Viên sẽ khóc ngay tại chỗ, và cô chẳng biết phải làm thế nào.

Triệu Trình suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, vậy lát nữa anh sẽ đi cùng em.”

Lương Cẩm Nguyệt âm thầm thở dài.

“Kết thúc cảnh!”

Khi cảnh quay kết thúc, Triệu Trình tỏ ra rất hài lòng.

Anh rời ghế đạo diễn, ra hiệu cho Lương Cẩm Nguyệt đi theo mình.

Lương Cẩm Nguyệt mím môi, chậm rãi đi sau anh.

Cô bé lúc đầu đang nói chuyện với Trình Gia Tự, nhưng khi thấy hai người họ, lập tức trốn ra sau lưng anh, không nói lời nào.

Trình Gia Tự thản nhiên chào hai người.

Lương Cẩm Nguyệt đáp lại bằng cái gật đầu qua loa, không nói gì.

Trình Gia Tự đưa cho Viên Viên một cái rubik, bảo cô bé ra góc khác chơi, rồi quay lại trò chuyện với Triệu Trình.

Triệu Trình nhìn Viên Viên đang ngoan ngoãn chơi rubik một cách ngạc nhiên.

“Không ngờ cậu dỗ trẻ con giỏi thật.”

Trình Gia Tự cười nhẹ: “Trẻ con dễ dỗ mà.”

Anh liếc nhìn Lương Cẩm Nguyệt: “Dễ hơn một số người lớn nữa.”

Lương Cẩm Nguyệt cảm thấy mình bị ám chỉ.

Triệu Trình không nhận ra sự đối đầu ngầm giữa hai người, sau vài câu trò chuyện thì chuyển qua chuyện chính.

Anh hỏi Trình Gia Tự có thể ở lại bao lâu nữa.

Nghe rằng cảnh quay cuối cùng cần khung cảnh hoàng hôn, Trình Gia Tự bảo không sao, anh có thể về trễ một chút.

Triệu Trình có vẻ bất ngờ trước sự dễ chịu của anh, những lời đã chuẩn bị trước đó đều tan biến.

Anh cười nói sẽ thanh toán chi phí đi lại cho Trình Gia Tự.

Nhưng Trình Gia Tự từ chối.

“Không cần, tôi cũng đang đợi bạn. Khi nào họ đến thì tôi sẽ đi cùng xe với họ.”

Nghe vậy, Lương Cẩm Nguyệt thoáng dừng lại.

Anh còn chờ người nữa sao?

Đang nghĩ ngợi thì Trình Gia Tự bất ngờ nhắc đến cô.

“Đạo diễn Lương cũng quen người đó đấy.”

Lương Cẩm Nguyệt giật mình, nhìn anh.

Trình Gia Tự thản nhiên nói hai từ: “Chu Du.”

Một lúc sau cô mới nhớ ra người này. Học kỳ trước, khi đi bar cùng Văn Tố gặp Bùi Lộ, Chu Du đã chào hỏi cô.

Chỉ là giờ nghĩ lại, khuôn mặt của Chu Du vẫn mờ nhạt trong trí nhớ cô.

Triệu Trình nhìn qua lại giữa hai người, cười nói: “Đúng rồi, các cậu là bạn cũ, có thể ôn lại chuyện xưa. Tối nay anh sẽ mời.”

Ôn chuyện xưa cái gì chứ?

Khi Triệu Trình rời đi, Lương Cẩm Nguyệt cũng định đi.

“Lương Cẩm Nguyệt.” Trình Gia Tự gọi cô.

Cô dừng bước: “Gì nữa?”

Anh bước tới đối diện cô.

“Đừng giận nữa.”

Lương Cẩm Nguyệt im lặng vài giây, giọng lạnh lùng: “Không có gì để giận cả.”

Trình Gia Tự ngừng lại, nói: “Nếu không giận, tối nay đi ăn cùng anh nhé? Hôm nay anh phải đi rồi.”

Cô nhìn anh: “Có cần thiết không?”

Dù cô không có lý do để giận anh, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẵn sàng bình tĩnh ở cạnh anh lúc này.

“Anh có điều muốn nói với em.” Trình Gia Tự nói.

Đúng lúc có người gọi cô, Lương Cẩm Nguyệt chỉ đáp “Để sau đi” rồi vội vàng rời khỏi.

*

Buổi chiều quay phim rất suôn sẻ.

Giữa chừng, Trình Gia Tự rời đi một lúc để đón bạn.

Trước khi đi, anh đến tìm Lương Cẩm Nguyệt để xin thẻ phòng.

“Anh có thể vào phòng em lấy đồ không? Anh để quên một thứ ở tủ đầu giường.”

Cô chưa bao giờ mở tủ đầu giường, không rõ anh nói thật hay không.

Nhưng cô cũng không muốn đôi co, liền đưa thẻ phòng cho anh.

“Nhớ nhanh lên.”

Nhưng anh không quay lại nhanh như cô nghĩ.

Khi anh trở lại, vừa kịp lúc cảnh hoàng hôn bắt đầu.

Lúc này mẹ của Viên Viên cũng đã xong việc nông, tới đón con.

Khi Triệu Trình muốn mời anh ăn tối, mọi người mới phát hiện anh đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào.

Mẹ của Viên Viên nghe đạo diễn hỏi thì vội vàng đáp: “Anh ấy nói phải về trước rồi.”

“Ồ, thế thôi vậy.” Triệu Trình tiếc rẻ, “Lần sau về Giang Lâm gặp lại anh sẽ mời.”

Anh nhìn Lương Cẩm Nguyệt: “Lúc nào đó em liên lạc với bạn em nhé, anh sẽ mời.”

Lương Cẩm Nguyệt ngừng lại một chút, gật đầu.

Cảm giác có gì đó không nói thành lời.

Sau khi xong việc và trở về phòng, cô vừa bước vào đã ngửi thấy một mùi hương hoa dễ chịu.

Cô hít sâu, quẹt thẻ bật đèn.

Đèn phòng sáng lên, cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Về rồi à?”

Cô quay đầu, giật mình khi thấy người ngồi trên ghế.

“Sao anh vẫn chưa đi?”

Trình Gia Tự đứng dậy: “Anh đang đợi em.”

Lương Cẩm Nguyệt không vui nói: “Đợi em làm gì?”

“Bôi thuốc.”

Cô tròn mắt ngạc nhiên, không thể tin nổi.

Anh vẫn còn nhắc đến chuyện này sao?

“Không cần!”

Lương Cẩm Nguyệt lập tức từ chối.

Cô nhìn anh, giọng điệu có chút mỉa mai: “Quan hệ của chúng ta đâu có thân đến mức bôi thuốc lưng cho nhau, phải không?”

Cô tiến lên vài bước, đặt túi xách xuống bàn.

Vừa khoanh tay định nói thêm gì đó, ánh mắt chợt bắt gặp giường của mình, và cô ngưng lời.

“Sao thế này?” Cô chỉ vào giường.

Chăn ga gối đệm vốn dĩ đã cũ kỹ nay được thay mới, màu vàng nhạt sáng sủa.

Trình Gia Tự nhìn theo hướng cô chỉ, trả lời một cách thản nhiên.

“Bộ chăn ga gối của phòng em đều được thay mới rồi, gối và mền cũng vậy. Anh còn nhờ nhân viên dọn phòng đến làm sạch phòng. Giờ chắc sẽ không bị dị ứng nữa đâu.”

Cổ họng cô nghẹn lại.

“Ý anh là sao?”

Trình Gia Tự bước đến gần, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chăm chú.

“Em thực sự muốn anh nói ra sao?”

Cô vội vàng quay đi: “Đừng nói nữa.”

Cô thở dài: “Anh gọi Chu Du đến là để mang mấy thứ này sao?”

Anh gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cậu ấy đi rồi à?”

“Chưa, cậu ấy đang ở phòng anh chơi game.”

Lương Cẩm Nguyệt: …

Nhìn khuôn mặt điển trai của anh, cô bất chợt có cảm giác ngổn ngang trong lòng.

Cô cúi đầu, lưỡng lự không biết có nên cảm ơn hay không.

Nhưng cái cảm giác bứt rứt trong lòng khiến cô khó mở miệng.

Trình Gia Tự như không để ý đến tâm trạng rối bời của cô, cầm tuýp thuốc lên và nói: “Để anh bôi thuốc cho em lần nữa.”

Lương Cẩm Nguyệt: “Không cần. Để em tự làm.”

Cô tiến tới và đưa tay ra.

“Đưa cho em đi.”

Trình Gia Tự không hề động đậy.

Cô nhìn anh không chịu thua, mắt đối mắt.

Sau một lát, anh đột ngột nắm lấy tay cô, kéo mạnh và ôm chặt.

Lương Cẩm Nguyệt bị nhấc bổng lên.

“Thả em xuống!”

Cô đấm vào vai anh, cố gắng vùng vẫy.

Nhưng chưa kịp phản ứng thêm, cô đã bị đặt xuống giường chỉ cách đó vài bước.

Cổ tay cô bị anh giữ chặt, chân cũng bị đè lại, không thể nhúc nhích.

Cô cố gắng vặn người.

“Đừng động.” Anh nói nhỏ.

Ngay lập tức, cô cảm thấy chiếc áo của mình bị kéo lên.

Thuốc mát lạnh nhanh chóng được bôi lên lưng cô.

Phòng chưa kịp bật điều hòa, cảm giác lạnh lẽo làm cô khẽ run.

“Trình Gia Tự!” Cô hét lên, tức giận.

Đúng là đồ đáng ghét.

Anh vừa bôi vừa nói: “Hôm nay đã đỡ hơn nhiều rồi, chỉ còn một ít ở trên. Ngày mai em có thể tự bôi. Không cần nhờ ai khác nữa.”

Nghe vậy, cô hiểu ra.

Ra là anh đợi mình ở đây vì chuyện này.

Cô bướng bỉnh đáp: “Anh quản nhiều quá rồi đấy? Sao anh được bôi mà người khác không được? Em muốn nhờ ai thì nhờ, anh đừng có—”

Giọng cô ngưng bặt.

Một nụ hôn ấm áp, nhẹ nhàng đặt lên giữa lưng cô.

 

 


📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19,000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38,000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 57,000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 3 tháng