Chương Chương 19 đã bị khóa, nếu muốn đọc tiếp bạn vui lòng Click ADS banner để mở khóa chương truyện !
hoặc

Mời bạn CLICK ADS để mở khóa toàn bộ chương Chương 19.

Sau tiếng "không cần" có phần ngượng ngùng của Lương Cẩm Nguyệt, Trình Gia Tự xuất hiện trong bộ đồ ngủ.

Vừa vào phòng, anh còn chưa kịp nói gì thì từ phòng bên cạnh lại vang lên những tiếng “ưm a” quen thuộc.

Trình Gia Tự: …

Lúc này, Lương Cẩm Nguyệt cũng chẳng còn bận tâm đến sự ngượng ngùng, cô chỉ vào vị trí con rết trên tường.

Trình Gia Tự nhìn chiều cao rồi lấy một chiếc móc áo từ tủ, kéo ghế và đứng lên.

Lương Cẩm Nguyệt dằn lòng sợ hãi, định bước tới để giữ ghế cho anh.

“Không cần, sẽ nhanh thôi.” Trình Gia Tự vươn tay dài, nhanh chóng gạt con rết xuống.

Con rết rơi xuống sàn, anh dẫm mạnh một cái, kết thúc gọn gàng.

Trong lúc đó, tiếng động từ phòng bên cạnh vẫn đứt quãng vang lên.

Đột nhiên, tiếng bên đó lại cao vút lên.

Trình Gia Tự liếc nhìn Lương Cẩm Nguyệt, không đổi sắc mặt, đấm vài cú vào tường.

Bụi từ tường rơi lả tả.

Phòng bên bỗng im bặt.

Anh giải quyết luôn cả hai vấn đề cho Lương Cẩm Nguyệt.

Trình Gia Tự nhướng mày, bình thản nói: “Xong rồi.”

Lương Cẩm Nguyệt thẫn thờ: “Giỏi thật.”

Cô thành thật nhận xét: “Quả nhiên anh đáng tin hơn lễ tân.”

Trình Gia Tự lấy vài tờ giấy, cuốn xác con rết lại.

Anh đứng dậy, đưa tay cầm xác con rết tới gần cô như thể khoe chiến tích: “Có muốn xem không?”

Lương Cẩm Nguyệt lùi lại một bước: “Không đời nào. Anh mau mang đi chỗ khác.”

Trình Gia Tự nhún vai, bước đến cửa sổ, mở ra và ném xác con rết xuống bãi đất trống sau khách sạn.

Đóng cửa sổ lại, anh vứt giấy vào thùng rác.

Xong xuôi, Trình Gia Tự bắt đầu rà soát khắp phòng, nhìn lên rồi nhìn xuống, kiểm tra xem có côn trùng nào khác không.

Lương Cẩm Nguyệt cảm thấy yên tâm, ngồi xuống giường nhìn anh.

Trình Gia Tự lúc này đã thay một bộ đồ ngủ màu xám nhạt, kiểu dáng rộng rãi thoải mái. Tóc anh không còn vuốt keo nữa, nhìn mềm mại và tự nhiên. Làn da trắng sáng dưới ánh đèn, trông anh dịu dàng và trẻ trung hơn ban ngày, đúng dáng vẻ của một chàng trai dễ mến, thân thiện.

“Chắc không còn côn trùng nào nữa đâu.” Trình Gia Tự nhìn quanh một lượt, rồi bước đến chỗ cô.

Lương Cẩm Nguyệt ngồi trên giường, đáp lại bằng một tiếng “ồ” ngắn.

Nghĩ đến cảnh vừa nhìn thấy con rết, lưng cô lại ngứa ngáy, lan đến cả cánh tay.

Cô khẽ rùng mình, vô thức gãi tay trái.

Trình Gia Tự nhìn thấy động tác của cô, ánh mắt dừng lại, ngạc nhiên hỏi: “Tay em sao thế?”

Lương Cẩm Nguyệt kéo tay áo lên cho anh xem.

“Không biết, sáng nay ngủ dậy là đã như vậy rồi.”

Trình Gia Tự cúi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cẩn thận quan sát.

Cánh tay vốn trắng mịn của cô nay đã nổi lên vài nốt đỏ, vì bị gãi mà có thêm vài vết xước. Một số chỗ bị rách, hơi rớm máu.

Anh im lặng một lúc, nhìn về phía giường cô: “Chăn ga ở đây không đủ sạch. Có thể em bị dị ứng.”

Lương Cẩm Nguyệt đáp: “Ừ.”

“Không được gãi nữa.” Trình Gia Tự nhíu mày, nhìn cô như đang răn dạy một đứa trẻ.

Lương Cẩm Nguyệt cũng nhíu mày: “Nhưng ngứa quá mà!”

Ngứa mà không gãi đúng là rất khó chịu.

Hai người nhìn nhau một lúc, Trình Gia Tự dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó.

“Đợi anh một chút.” Anh quay người rời khỏi phòng.

Sau khi cánh cửa khép lại nhẹ nhàng, điện thoại của Lương Cẩm Nguyệt đột nhiên reo lên.

Văn Tố nhắn tin qua WeChat.

【Mình có tin cực sốc cho cậu đây!】

Lương Cẩm Nguyệt lúc này khó chịu vì ngứa, chẳng có hứng thú gì với tin tức.

【Tin gì vậy?】

Cô bâng quơ trả lời: 【Không phải là tin gì đen tối thì đừng chia sẻ nhé.】

Văn Tố: 【…………】

Văn Tố: 【Internet xanh sạch đẹp, cùng nhau xây dựng xã hội văn minh.】

Lương Cẩm Nguyệt gửi một sticker vẫy tay tạm biệt.

Văn Tố: 【Thật sự là tin chấn động! Không nghe là sẽ hối hận đó!】

Lương Cẩm Nguyệt: 【?】

Văn Tố: 【Tin nội bộ: Thần tượng của cậu sắp kết hôn rồi!】

Văn Tố: 【Có phải tin sốc không?! Cậu chuẩn bị tinh thần đi, khi công khai thì đừng buồn quá nhé.】

Lương Cẩm Nguyệt: 【Mình cũng có một tin nội bộ đây, cậu có muốn nghe không?】

Văn Tố: 【Gì cơ?】

Lương Cẩm Nguyệt: 【Thần tượng của mình sắp độc thân rồi! Phổ thiên đồng khánh! Tung hoa nào!】

Văn Tố: 【……】

Văn Tố: 【Không sao, mình hiểu tâm lý fan các cậu mà】

Nói chuyện một lúc về tình hình khó khăn ở chỗ quay phim, Lương Cẩm Nguyệt gửi một loạt biểu tượng khóc lóc.

Văn Tố an ủi: 【Thật là đáng thương】

Văn Tố: 【Không có gì thu hoạch sao?】

Lương Cẩm Nguyệt nghĩ ngợi rồi nhắn lại.

【Phát hiện ra một anh chàng siêu đẹp trai, có tính là thu hoạch không?】

Văn Tố: 【Thảo nào đòi mình chia sẻ tin gì đen tối. Đợi nhé, chị đây có.】

Nói xong, Văn Tố gửi tới một loạt đường link.

【Chúc cậu xem xong sẽ mơ thấy trai đẹp】

【Chúc ngủ ngon】

Lương Cẩm Nguyệt nhấn vào một đường link, lập tức choáng váng.

Văn Tố lục được mấy cái này ở đâu vậy?

Dù sao cũng đang rảnh, cô tiện tay xem vài video.

Quả không hổ là người bạn cùng phòng hiểu ý nhau.

Video toàn các anh đẹp trai, các cô gái xinh đẹp, rất cuốn hút với đủ kiểu tình tiết cưỡng ép yêu đương, vừa ngọt ngào lại đầy kịch tính.

Xem một lúc, Lương Cẩm Nguyệt nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô vội tắt video và ra mở cửa.

Trình Gia Tự vẫn mặc bộ đồ ngủ, mang theo chút khí lạnh từ bên ngoài, tay cầm một tuýp thuốc mỡ.

“Bôi cái này vào đi.” Anh đưa thuốc cho Lương Cẩm Nguyệt.

Lương Cẩm Nguyệt nhận lấy, tò mò nhìn lướt qua.

“Anh lấy thuốc này ở đâu? Anh đi mua à?”

Anh ra ngoài khá lâu, chắc không phải là lấy từ phòng mình.

Trình Gia Tự lắc đầu: “Anh vừa ra hỏi lễ tân có tiệm thuốc 24/24 không, cô ấy hỏi có chuyện gì rồi tìm bác sĩ trong làng đưa cho anh.”

Lương Cẩm Nguyệt mím môi, cảm xúc phức tạp: “…Lễ tân đối với anh cũng nhiệt tình thật.”

Nhìn anh đứng ở ngoài với áo ngủ một lúc lâu, cô dời sang một bên: “Có lạnh không? Vào đây cho ấm đi.”

Lương Cẩm Nguyệt ngồi xuống mép giường, mở nắp thuốc mỡ.

Đang định bôi thì nghe tiếng Trình Gia Tự.

“Để anh bôi cho.”

Lương Cẩm Nguyệt ngẩn người, rồi gật đầu đồng ý.

Cô nhìn anh rửa tay cẩn thận, rồi kéo ghế ngồi đối diện.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, xắn tay áo lên.

Thuốc mỡ mát lạnh, giúp giảm bớt cảm giác ngứa ngáy.

Trình Gia Tự cúi đầu, bôi thuốc một cách tỉ mỉ. Động tác nhẹ nhàng, như sợ làm cô đau.

Ngón tay anh ấm áp, hòa quyện với cái mát lạnh của thuốc.

Căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng máy điều hòa cũ kêu rì rầm.

Khoảng cách giữa họ gần đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

Không khí bỗng dưng trở nên có chút mập mờ.

Lương Cẩm Nguyệt nhìn chằm chằm vào sống mũi cao của Trình Gia Tự, bất giác nhớ đến những tình tiết vừa xem trong video, cô nín thở.

Những hình ảnh "đen tối" vẫn còn quanh quẩn trong đầu, Trình Gia Tự bỗng nhiên thả tay cô ra, ngả lưng vào ghế.

“Xong rồi.”

Anh nhìn cô với vẻ mặt thoáng chút bối rối, nhướng mày đùa: “Em thích anh phục vụ em đến thế à?”

Câu này anh từng nói trước đây.

Chỉ có điều khi đó cả hai đều đang ở trên giường.

Lương Cẩm Nguyệt đỏ mặt.

Chết thật, hôm nay mình sao thế này?

Ý nghĩ trong đầu cứ lan man.

Không được, tất cả là tại Trình Gia Tự.

Cô cảm thấy có chút lẫn lộn, không biết là do anh đang gợi ý cô hay do đầu óc cô quá đen tối.

“Ừm.” Cô đáp bâng quơ, “Nhân tiện bôi luôn những chỗ khác giúp em nhé.”

“Chỗ nào nữa?” Anh hỏi.

Lương Cẩm Nguyệt ngừng một lúc, xoay người lại, vén áo lên.

“Ở đây.”

Sau lưng trở nên yên tĩnh.

Đúng lúc cô sắp không chịu nổi và định quay lại nhìn, thì giọng nói của Trình Gia Tự vang lên.

“Nằm xuống.”

Giọng anh khàn và có chút cứng nhắc.

Lương Cẩm Nguyệt do dự một giây, rồi nằm xuống mép giường.

Áo cô hờ hững ở ngang eo.

Cô không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ cảm nhận được động tác từ đôi tay anh.

Anh từ từ kéo áo cô lên, ngón tay chạm vào da cô.

Cảm giác nhẹ nhàng, có chút nhột.

Khi lưng cô dần dần tiếp xúc với không khí, Lương Cẩm Nguyệt cảm thấy một làn gió lạnh.

Trong căn phòng mở máy điều hòa, da cô nổi gai ốc.

Khi ngón tay của Trình Gia Tự lại chạm vào da cô, Lương Cẩm Nguyệt không nhịn được, giật nhẹ.

Đầu ngón tay anh ấm áp, hơi thô ráp.

Chạm qua lưng cô, mang đến cảm giác nhột nhạt và râm ran.

Lương Cẩm Nguyệt khẽ kêu “ưm”.

Trong bóng đêm, âm thanh ấy nghe có chút khó tả.

Động tác của anh bỗng khựng lại.

“Giữ im lặng, cách âm ở đây kém.” Giọng anh càng khàn đặc hơn.

Cô lập tức ngậm miệng.

Áo cô dần dần được kéo lên đến ngực.

Vị trí bôi thuốc nằm quá cao, buộc Trình Gia Tự phải ngồi dậy.

Trong lúc anh di chuyển, mép áo ngủ chạm vào eo cô.

Cô khẽ run.

Anh chậm rãi bôi thuốc: “Sao lại run thế?”

Lương Cẩm Nguyệt cắn môi, cố gắng không phát ra tiếng động nào.

Sao việc bôi thuốc lại có thể mờ ám thế này, như thể đang ve vãn vậy.

“Anh có thể mạnh tay hơn không?” Cô nhíu mày.

Cách anh bôi cứ như gãi ngứa ngoài giày, khiến cô càng ngứa hơn.

Trình Gia Tự dừng lại.

Rồi anh nhẹ nhàng tăng lực tay.

“Sao phải mạnh hơn?”

Anh bôi đến eo cô, dừng lại ở chỗ hõm xuống.

Cô khẽ run: “Ở đó thì không cần đâu, nhỉ?”

Lương Cẩm Nguyệt đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, quá trình bôi thuốc này thực sự hơi dài dòng.

Giọng Trình Gia Tự trầm khàn: “Chỉ một chút nữa thôi.”

Khi anh chuẩn bị tiếp tục bôi thuốc, Lương Cẩm Nguyệt không nhịn được, quay đầu lại nói với anh.

“Đủ rồi, đừng bôi nữa! Anh làm em ngứa chết đi được.”

Căn phòng rơi vào im lặng.

Lương Cẩm Nguyệt hơi chột dạ: “Em không có ý đó đâu.”

Trình Gia Tự: “Anh cũng không có ý đó.”

“Anh nhẹ quá, thật sự rất ngứa mà.” Lương Cẩm Nguyệt mở to mắt, vẻ vô tội.

Trình Gia Tự im lặng vài giây, rồi bỗng bật cười.

“Được rồi, lần sau anh sẽ mạnh hơn.”

Lương Cẩm Nguyệt cảm thấy biểu cảm của anh có chút kỳ lạ, như thể đang ngầm ám chỉ điều gì.

Cô khẽ ho một tiếng, nghiêm giọng giải thích.

“Anh đừng hiểu lầm, không phải vì hôm nay anh đẹp trai mà em có suy nghĩ gì đâu.”

Trình Gia Tự chậm rãi lấy vài tờ giấy, lau tay. Nghe vậy, anh liếc cô một cái, nửa cười nửa không.

“Không sao, có nghĩ cũng bình thường thôi.”

Lương Cẩm Nguyệt bắt đầu nghi ngờ rằng anh đang cố tình trêu mình.

Cô ngồi dậy, ngẩn người nhìn anh: “Anh chẳng phải nói em chỉ có thể đứng nhìn thôi sao?”

Trình Gia Tự nghiêng người tới, từng chút một tiến gần cô.

“Nếu không chỉ nhìn, em còn muốn gì nữa?”

Khoảng cách gần đến nỗi hai người có thể cảm nhận hơi thở của nhau, mặt Lương Cẩm Nguyệt lập tức nóng bừng.

Lòng can đảm bỗng trỗi dậy.

Hàng mi cô khẽ rung, nín thở, rồi từ từ tiến đến gần đôi môi của Trình Gia Tự.


📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19,000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38,000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 57,000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 3 tháng