Chương đã bị khóa, nếu muốn đọc tiếp bạn vui lòng Click ADS banner để mở khóa chương truyện !
hoặc

Mời bạn CLICK ADS để mở khóa toàn bộ chương .

Dưới cao ốc Kim Vũ, binh lính từ giữa đẩy ra một đám lồng sắt nhốt nô lệ, đây đều là những kẻ còn chưa được bán ra từ phòng đấu giá.

Không chỉ có nô lệ, còn có những Omega bị khóa trong các tầng phòng tối để cung phụng thú vui của khách, bọn họ hoặc chết lặng hoặc điên cuồng, có người đã bị tra tấn đến không còn hình người, hình dạng thảm không nỡ nhìn.

Ngay sau đó là các loài động vật hoang dã cỡ lớn quý hiếm từ hành tinh khác, cùng với những mỹ nhân ngư xinh đẹp bơi lội trong bể nước, vài con đã hấp hối.

Cuối cùng, thi thể Khải Kỳ Nhĩ bị binh lính dùng xẻng hất ra, đầu đã thành một vũng bùn nhão, tạo thành sự đối lập gay gắt với thân hình béo phì.

【 Quân đoàn số một muốn phá hủy cao ốc Kim Vũ 】 tin tức lan truyền trên Tinh Võng.

Không ít người ở bên ngoài cao ốc Kim Vũ trực tiếp bắt đầu livestream toàn bộ quá trình.

Theo từng tầng hắc ám bị phơi bày, làn đạn phòng phát sóng trực tiếp chửi rủa những kẻ đáng ghét và tàn nhẫn đứng sau cao ốc Kim Vũ.

【 Không ngờ em trai buông tha tên cặn bã cuối cùng vẫn bị anh trai giải quyết. 】

【 Khải Kỳ Nhĩ đã chết, khắp nơi vui mừng. 】

【 Trời ơi, cái loại địa phương này trực tiếp pháo kích đi. 】

【 Tây Sắt còn có hàng ngàn hàng vạn cái cao ốc Kim Vũ, trừ phi Tháp Liệt Nhân san bằng toàn bộ Tây Sắt, nếu không chỉ là trị ngọn không trị gốc. 】

【 Ít nhất cũng hủy bỏ chế độ nô lệ, thật khó tưởng tượng trong thời đại quản gia máy móc phổ biến vẫn còn tồn tại chế độ nô lệ này. 】

【 Trên trang web chính thức đã có đại biểu khởi xướng đề án hủy bỏ chế độ nô lệ, xem lần này có thành công không. 】

【 Nhân ngư, Omega và động vật ngoài hành tinh... Đây đều là trái pháp luật rồi, kẻ đứng sau có thể bị phán tử hình. 】

【 Nghĩ nhiều rồi, có vị đại pháp quan Liên Bang kia ở đó, phỏng chừng cũng chỉ phán án treo cộng thêm phạt tiền, cuối cùng còn không phải tiêu dao tự tại (cười khẩy) 】

【 Cho nên không hiểu, Tháp Liệt Nhân vì sao lại có cái loại em trai đó? 】

【 Tháp Liệt Nhân phỏng chừng cũng lấy cái tên em trai này làm hổ thẹn đi... 】

Làn đạn bắt đầu dày đặc lên, chiến hạm màu lam xuất hiện trong hình ảnh.

Tháp Liệt Nhân bước vào cao ốc Kim Vũ, sĩ quan cấp dưới lập tức nói:

"Nguyên soái, mọi thứ đã chuẩn bị xong, tùy thời có thể tiến hành oanh tạc."

Tháp Liệt Nhân dường như nhớ ra điều gì, bước chân chuyển vào sâu bên trong cao ốc, y đi vào căn phòng tối của Khải Kỳ Nhĩ, ánh mắt tìm kiếm.

"Nguyên soái tìm gì vậy?" Cấp dưới kia hỏi.

"Viên cầu đâu?" Tháp Liệt Nhân nhớ rõ Thẩm Việt luôn nắm viên Dịch Thể Cầu trong tay, đến lúc sau một mảnh vội vàng, Thẩm Việt mất sức, cầu cũng lăn trên mặt đất.

Lúc ấy Tháp Liệt Nhân không để ý đến viên cầu này, hiện tại nghĩ lại, tên Thẩm Việt kia năm lần bảy lượt mạo hiểm, đều có liên quan đến Dịch Thể Cầu.

"Căn phòng này là trọng điểm, chúng tôi đã lục soát khắp nơi, cũng không có viên cầu ngài nói... Bất quá nghe lính canh cửa nói, trước đó có một vị tiên sinh cầm đi một viên cầu, bởi vì ông ta là hội viên cao ốc Kim Vũ, cho nên lính canh không ngăn cản, có cần đuổi theo lấy lại không?"

"Không cần." Tháp Liệt Nhân nghĩ một chút cũng biết người nọ là Cyril, lập tức trong ngực dâng lên một trận bực bội và khó chịu không tên.

Sĩ quan kia nhất thời không đoán được thái độ của Tháp Liệt Nhân: "Nguyên soái, có tiếp tục tiến hành oanh tạc không?"

"Không có mệnh lệnh, cứ tiếp tục!"

Sĩ quan kia trong lòng một trận khổ sở: Ai lại chọc ngài nổi giận vậy.

Xác nhận khắp cao ốc Kim Vũ không còn bất kỳ sinh vật sống nào, pháo quỹ đạo nhắm ngay mục tiêu, chỉ thấy toàn bộ màn ảnh rung lắc, trong một mảnh ánh sáng chói lóa, bụi tro bốc lên đầy trời, cao ốc Kim Vũ đã ầm ầm biến mất, hóa thành tro bụi.

Cùng thời khắc đó, Thẩm Việt đang ngủ say đột nhiên bật dậy trên giường: "Không xong!"

Dịch thể cầu của câu!

Tối hôm qua bị Tháp Liệt Nhân cắn một ngụm, Thẩm Việt vẫn gắt gao chịu đựng không kêu tiếng nào, toàn bộ quá trình giả bộ ngủ, sau đó Tháp Liệt Nhân vẫn luôn ôm cậu không buông tay, bản thân cũng bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Trong cơn nửa tỉnh nửa mơ, cậu mới chợt nhớ ra quả cầu của mình.

Đợi đến khi Thẩm Việt ngồi tàu con thoi xuyên qua trạm không gian ra tới, đến trước cửa đại lâu Kim Vũ vừa nhìn, trước mắt trống rỗng, tòa nhà to lớn kia đã sớm bị oanh thành tro bụi.

Đám đông vây xem cũng đã dần dần tan đi.

Lòng Thẩm Việt trùng xuống, nhảy vào biển bột phấn dày đặc kia, giống như nhảy vào nền tuyết, chôn vùi nửa thân mình.

Có người xem hắn như kẻ điên đang tìm kiếm thứ gì đó bên trong: "Ê, chẳng còn gì đâu, cho dù có tinh thể quý giá nhất, cũng toàn bộ bị oanh thành phấn rồi! Đừng phí công vô ích!"

Thẩm Việt tựa như không nghe thấy, vùi mình vào trong bột phấn tìm kiếm.

Không, không không..."

Thẩm Việt gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng, sao có thể không có chứ! Dịch Thể Cầu vật như vậy không thể nào bị phá hủy từ bên ngoài...

Tháp Liệt Nhân cố nén hơi thở bực bội không tên, hắn hiện tại chỉ muốn nhìn thấy Thẩm Việt, rõ ràng vô pháp đánh dấu, chính là sẽ giống như Alpha đối với Omega có dục chiếm hữu, hận không thể lúc nào cũng nắm chặt cậu.

Trở lại trạm không gian lại không thấy bóng dáng Thẩm Việt, chỉ có thể hít sâu một hơi, đè nén con quỷ bực bội trong ngực xuống.

Bên này, Thẩm Việt vẫn còn ở đống tro tàn của đại lâu Kim Vũ không ngừng đào bới tìm kiếm Dịch Thể Cầu.

"Cậu đang tìm cái này sao?"

Thẩm Việt ngẩng đầu nhìn lại, thấy Cyril ngồi trên phi xa, trong tay cầm viên Dịch Thể Cầu kia.

Thẩm Việt điên cuồng chạy trong đống tro tàn, chạy đến trước xe Cyril.

Cyril đã xuống xe chờ hắn, Thẩm Việt một tay nhận lấy Dịch Thể Cầu, một tay kích động ôm chầm lấy hắn.

Cyril vẻ mặt khẩn trương liếc nhìn con mắt cá bên cạnh, sắc mặt chợt ngưng lại: Không xong...

Thẩm Việt vẫn chưa phát hiện mình đã bị con mắt cá K khóa chặt, ôm hắn kích động một hồi, hai mắt sáng như đuốc gắt gao nhìn Cyril.

Cyril bị cậu nhìn đến dựng cả tóc gáy, kéo ra khoảng cách: "Chỉ là tiện tay cầm thôi."

Hai mắt Thẩm Việt vẫn đen như mực nhìn chằm chằm hắn.

Cyril bị Thẩm Việt nhìn đến nghiêm túc.

"Sao cậu biết tôi để cầu ở đó?" Cyril luôn rất khéo léo biết hắn muốn gì.

"Đoán, lúc đó thấy cậu bị Tháp Liệt Nhân ôm ra,giống như bị thương, không ngờ Dịch Thể Cầu thật sự bị cậu làm rơi."

Thẩm Việt chỉ muốn ngồi xổm xuống vẽ vòng tròn, trên đầu một bóng ma: "... Nói như vậy, toàn ngân hà đều biết tôi bị Tháp Liệt Nhân bế kiểu công chúa?"

Cyril thấy hắn bộ dạng tự kỷ, cười: "Đúng vậy, toàn ngân hà đều thấy."

Thẩm Việt "ngao" một tiếng che mặt: Cậu quả nhiên là nỗi sỉ nhục của giới E!

"Không ai biết cậu là ai, tất cả mọi người đều đoán người trong lòng Tháp Liệt Nhân là một Omega."

Cyril vỗ vỗ vai Thẩm Việt

Thẩm Việt ngẩn người hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu, như đang suy tư điều gì nhìn hắn: "... Anh có cảm thấy giữa hai chúng ta, có một loại cảm giác rất thân thiết không?"

Thẩm Việt vẫn luôn cảm thấy như vậy, đối với Cyril,luôn cảm thấy có một loại cảm giác thân thiết không tên. Đặc biệt là khi hắn vừa vỗ vai mình, cái loại cảm giác thân thiết này lại càng mãnh liệt.

Cyril còn chưa kịp nói gì, một con mắt cá đột nhiên lẻn đến giữa hai người, màn hình quang chất lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu có thể tưởng tượng K ở phía sau hận không thể ăn tươi nuốt sống người.

Thẩm Việt lập tức ý thức được câu nói vừa rồi của mình có bao nhiêu khiến người ta mơ màng, vội vàng nói: "Ý tôi là, giống như gặp được đồng hương vậy."

Màn hình mắt cá đảo qua một vòng, đối diện Cyril, lộ rõ vẻ nghi ngờ.

Cyril bắt lấy mắt cá trên tay, trở về xe: "Được rồi, Thẩm Việt, đến Kate rồi nói chuyện."

Phi xa đã đi xa biến mất trước mắt, Thẩm Việt còn đứng ngây người ở đó rất lâu.

Phía sau trên không trung, chiến hạm màu lam, cửa sổ mạn tàu trong suốt phản chiếu khuôn mặt sắc bén của Tháp Liệt Nhân, đôi mắt tím rũ xuống, nhìn Thẩm Việt bên dưới đang kích động ôm Cyril, nhìn Thẩm Việt đứng ở đó dõi theo Cyril, cái vẻ thân thiết không nỡ rời kia.

Tháp Liệt Nhân cười lạnh: Bất quá chỉ cho một viên cầu, nhìn bộ dạng quả thực thiếu chút nữa là thân nhau rồi.

Lúc này, quang não tiếp nhận một tin tức đến từ đế tinh Kate.

Hình ảnh K xuất hiện trước mắt, khóe miệng tuy ngậm ý cười nhưng ngữ khí lạnh lùng: "Tháp Liệt Nhân, ngươi không biết quản tốt người của ngươi sao?"

"Ta không có quyền hạn chế tự do của công dân Liên Bang." Tháp Liệt Nhân ném trả hắn câu nói trước đây hắn từng nói.

"Nếu như vậy, lần sau hắn còn đụng vào Cyril, ta không dám đảm bảo an toàn cho hắn nữa."

Lời vừa ra khỏi miệng, cảm giác một đạo ánh mắt sắc bén xuyên qua hư không bắn thẳng vào người K, giống như hai con dao nhỏ.

Ánh mắt âm lãnh của Tháp Liệt Nhân đã nói rõ tất cả.

K nhắm mắt lại, thừa nhận sự tàn nhẫn của mình không bằng y: "Được rồi, coi như ta chưa nói gì, ngươi tốt nhất nên giữ cậu ta cách xa Cyril ra!"

Đáp lại y là tiếng cười châm biếm của Tháp Liệt Nhân: "Cái tật lo được lo mất không sửa được một chút nào nhỉ?"

Khóe mắt K giật giật, cười lạnh: "Phải không? Tổng so với ngươi mạnh hơn, Alpha đệ nhất ngân hà, ngay cả một beta cũng bắt không được, hả? Nhìn cái vẻ cầu mà không được của ngươi kìa, chẳng lẽ vẫn chưa đè người xuống giường sao?"

Tháp Liệt Nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Thẩm Việt bên dưới đang đi về phía tàu con thoi, còn đang nhìn về hướng Cyril ba bước quay đầu một lần.

Trên quang não của K, một vệt bóng tối mắt thường có thể thấy rõ đang từ từ lan xuống gò má Tháp Liệt Nhân với tốc độ cực nhanh, ngay sau đó thông tin đã bị cắt đứt.

Hả? Xem ra tên nóng nảy nào đó lại bị kí.ch th.ích rồi.

Bên này Thẩm Việt vẫn còn đang hồi tưởng lại cách Cyril vỗ vai mình, trong đầu một trận gió lốc cực nhanh.

Cách Cyril vỗ vai không giống người thường, dùng mu bàn tay, nói là vỗ, kỳ thực là một kiểu gõ tay, cách này ở người Ca Nhã rất thường thấy.

Nhưng từ khi cậu trọng sinh, mọi người vỗ vai hắn đều dùng lòng bàn tay hướng xuống, đây là cách vỗ vai ngầm thừa nhận của tân nhân loại.

Cyril là người duy nhất vỗ vai hắn theo kiểu Ca Nhã.

Một đáp án sống động quanh quẩn trong lòng cậu.

Thẩm Việt nhìn Dịch Thể Cầu trong tay, tất cả đều chỉ về đáp án đó, từ từ, để cậu kìm nén cảm xúc kích động, có lẽ chỉ là trùng hợp, tóm lại hiện tại vẫn chưa thể xác định.

Hiện tại trước hết cậu nhanh chóng trở về chỗ Tháp Liệt Nhân.

Vừa bước vào khoang chính, Thẩm Việt liền ý thức được mình gặp họa rồi, không khí tràn ngập áp suất thấp lạnh băng suýt chút nữa khiến hắn nghẹt thở.

Xong rồi...

Tháp Liệt Nhân đã chờ trong văn phòng trước một bước, thấy Thẩn Việt ngoan ngoãn trở về, mới cảm thấy cơn giận nghẹn trong ngực dịu đi một chút.

"A, sớm." Thẩm Việt nói xong nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, ừm... Hình như không còn sớm nữa.

"Sớm, lại đây, thanh toán nợ đi." Giọng Tháp Liệt Nhân thế mà lại dịu dàng?

Không, đây tuyệt đối không phải giọng điệu Tháp Liệt Nhân sẽ dùng.

Thẩm Việt luôn nhắc nhở mình: Đừng bị vẻ bề ngoài đánh lừa.

Thẩm Việt vịn tường đi yếu ớt: "Chân tôi hình như bị tê rồi."

Tháp Liệt Nhân cười lạnh hai tiếng.

Lòng Thẩm Việt run lên, nghe thấy rồi sao? Yết hầu Tháp Liệt Nhân giật mạnh, cơn giận dữ.

"Đi không được có thể giúp cậu bẻ gãy." Lúc chạy về phía Cyril sao không thấy chân ngươi bị tê.

Thẩm Việt khẽ mỉm cười: "Không cần săn sóc vậy đâu..."

"Lại đây." Giọng Tháp Liệt Nhân âm trầm cắt vào da thịt người ta lạnh lẽo, vẻ dịu dàng giả tạo đã không còn sót lại chút gì.

Vì sao lại cách xa hắn như vậy, hiện tại hắn cả người khó chịu, chỉ muốn Thẩm Việt lại gần một chút, lại dường như rất khó.

Rõ ràng khi ở bên Cyril, liền hận không thể ôm nhau.

Cho nên, ghét bỏ mình đến vậy sao?

Thẩm Việt đi đến đối diện bàn làm việc của y, khó khăn đưa ra kháng nghị: "Chẳng phải hôm qua ngài đã cắn tôi rồi sao? Còn có nợ gì nữa?"

Sau cổ cậu hiện tại vẫn còn âm ỉ đau.

"Vì sao lại đi?" Ánh mắt Tháp Liệt Nhân mang theo oán hận nhìn hắn.

"Chẳng phải ngài bảo người đưa tôi từ Ca Thác đi sao?" Thẩm Việt vẻ mặt ngơ ngác, nói đến đây, Thẩm Việt còn cảm thấy chính mình mới là người nên ủy khuất.

"Tôi bảo cậu về Kate! Chính là tên này vừa về Kate liền biến mất!" Tháp Liệt Nhân lớn tiếng, lúc này y đặc biệt giống một người bình thường.

"..." Thẩm Việt thầm mắng trong lòng: ngài cũng có nói không được đi nơi khác đâu...

"Sợ thân phận bại lộ nên suốt đêm bỏ trốn?"

"Không đúng, tôi thật sự không muốn chạy." Thẩm Việt còn muốn tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó hảo hảo giải thích rõ ràng.

Thấy cậu vẫn lảng tránh không chịu đến gần mình, Tháp Liệt Nhân cảm thấy sự nhẫn nại của mình đã đến cực hạn.

"Lại đây!" Ngón tay đeo găng đập mạnh xuống tay vịn, giọng nói bị nghiến chặt, đáng chết, nhất định phải cách xa tôi như vậy sao?

Thẩm Việt ôm tâm lý cùng lắm lại bị cắn một ngụm, lướt qua bàn làm việc đi đến bên cạnh y.

Chưa kịp dừng lại, Tháp Liệt Nhân đã nhanh tay chộp lấy cánh tay hắn, kéo cậu đến trước mặt mình.

Lực tay y rất mạnh, Thẩm Việt suýt chút nữa ngã vào người Tháp Liệt Nhân , ngay sau đó một đôi tay ôm ngang cậu,ngực chạm phải vật gì đó.

Giống như người sắp chết đuối vớ được không khí đầu tiên, ngực Tháp Liệt Nhân run rẩy.

Hai tay Thẩm Việt chống vào lưng ghế, một đầu gối quỳ giữa hai chân y,cảm giác mặt Tháp Liệt Nhân vùi vào ngực cậu, người vừa nãy còn vẻ mặt cáu giận giờ như cá thiếu nước gấp gáp thở d.ốc.

Hai tay hắn gắt gao ôm chặt lưng Thẩm Việt như ôm một đống bọt biển, muốn vắt hết nước trong cơ thể hắn để cung cấp cho hô hấp của mình.

Sự tương phản trước sau này khiến Thẩm Việt ngây người.

Ngực Tháp Liệt Nhân phập phồng, cánh môi hơi hé mở, dán lên quần áo cậu, khó khăn hô hấp.

Thẩm Việt thả lỏng cơ thể căng thẳng, sao cậu lại quên mất, Tháp Liệt Nhân ở khoang chữa trị kỳ dễ cảm đột phát, bị mình đánh dấu tạm thời.

Dù là đánh dấu tạm thời, chỉ cần hiệu lực chưa hết, Alpha đối với hơi thở của Enigma cũng sẽ sinh ra ỷ lại, hơn nữa vừa mới đánh dấu, hai người đã tách ra nhiều ngày như vậy, đối với người bị đánh dấu mà nói, quả thật rất khó chịu.

Hôm qua vừa gặp mặt, Tháp Liệt Nhân đã khắp nơi lộ ra vẻ quỷ dị âm trầm táo bạo, cũng không biểu hiện bất kỳ di chứng đánh dấu tạm thời nào, đến nỗi chính cậu vẫn luôn xem nhẹ tình huống đặc biệt của Tháp Liệt Nhân

Hắn cần cậu an ủi.

Nghĩ đến đây, lòng Thẩm Việt bất giác dịu xuống, hắn buông tay khỏi lưng ghế, vỗ nhẹ vào lưng hắn, một tay kia xoa xoa đầu :"Có phải rất khó chịu không?"

Cảm giác thân thể Tháp Liệt Nhân cứng đờ một chút, hai tay dần dần buông lưng Thẩm Việt, chuyển sang nắm lấy cổ áo,vùi toàn bộ thân thể vào lòng ngực cậu.

Thẩm Việt lại không dám thả tin tức tố ra, cố gắng ôm chặt ,trấn an hắn.

Cứ như vậy, Tháp Liệt Nhân vẫn cảm thấy rất không vừa lòng, y nhấc áo Thẩm Việt lên, trùm lên đầu mình, chui đầu vào trong quần áo Thẩm Việt cảm giác được bao bọc chặt chẽ bởi hơi thở thuộc về người kia.

Như vậy liền dính sát vào nhau, gần như không có khoảng cách.

Thẩm Việt kéo chỉnh chiếc áo xuống, cố định dưới vai y.

Áo hoodie hôm qua bị Tháp Liệt Nhân xé hỏng rồi, đây vẫn là chiếc duy nhất còn lại trong ba lô, may mắn chiếc áo này cũng đủ rộng, không đến mức quá chật chội, đối với Tháp Liệt Nhân hiện tại mà nói, đúng là gãi đúng chỗ ngứa.

Mái tóc mềm mại dán vào ngực Thẩm Việt, mỗi nhịp thở đều tạo ra nếp uốn trên áo, tựa như một con mèo lớn ấm áp đang nằm gọn trong ngực cậu.


📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19,000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38,000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 57,000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 3 tháng