"Chuẩn bị xong chưa? Tôi sắp leo đây."
Vì vừa mới qua kỳ ph át tình, nên Diệp Trừng vẫn chưa thể ổn định biến hình giữa dạng người và dạng thú, để tiện di chuyển cậu cứ giữ nguyên hình dạng con người.
Nhưng con dốc cao trước mặt là con đường bắt buộc phải đi qua để trở về, mà Diệp Trừng thì hoàn toàn không thể tự mình leo lên được, nên Lục Vân Tiêu quyết định cõng cậu cùng đi.
"Tôi sẵn sàng rồi."
Hai người ôm lấy nhau, Diệp Trừng vòng chân quanh eo Lục Vân Tiêu, hai tay ôm chặt cổ anh, cả người co rút trong lồ ng ngực rộng lớn của Lục Vân Tiêu như một em bé, cố gắng không làm vướng động tác của anh.
"Nếu thấy chỗ nào không thoải mái thì nhớ nói với tôi, chúng ta sẽ dừng lại nghỉ ngơi giữa đường."
Lục Vân Tiêu lo lắng cơ thể Diệp Trừng vẫn còn yếu sau kỳ ph át tình, ân cần nhắc nhở.
"Anh Lục đừng lo cho em, người mệt nhất là anh mới đúng, nếu thấy không trụ nổi thì cứ bảo em truyền dị năng chữa trị cho anh."
Do tư thế quá gần gũi, nên mỗi lần nói chuyện tai họ vô tình chạm vào nhau, không lâu sau vành tai cả hai đều đỏ rực.
Dù đã vài tháng không luyện tập, nhưng nhờ có ký ức cơ bắp tích lũy lâu năm, Lục Vân Tiêu nhanh chóng làm quen với địa hình dốc đứng, bắt đầu bám vào vách núi như Người Nhện.
Giữa đường họ nghỉ ngơi tại một khu đất tương đối bằng phẳng khoảng một hai tiếng đồng hồ, ăn chút đồ tiếp sức rồi mới tiếp tục leo lên.
Tới khi hoàng hôn buông xuống, cả hai mới lấm lem bùn đất mà về tới đỉnh dốc. Diệp Trừng thì không sao, chỉ hơi cứng người vì phải giữ một tư thế lâu, còn Lục Vân Tiêu thì cực kỳ vất vả, mồ hôi ướt đẫm người - hiếm thấy anh trong tình trạng nhếch nhác như vậy.
"Anh Lục, nghỉ ngơi chút đi."
Diệp Trừng đứng dậy, tiến lại gần nắm lấy tay Lục Vân Tiêu, muốn truyền dị năng chữa lành cho anh nhưng lại bị anh từ chối.
"Không nghỉ nữa, trời sắp tối rồi, phải tranh thủ lên đường. Tôi sẽ biến thành hổ cõng cậu đi, vừa đi cậu vừa tiếp sức cho tôi."
Nói rồi, Lục Vân Tiêu cởi áo, một luồng ánh sáng bạc lóe lên, con bạch hổ quen thuộc lại hiện ra trước mặt Diệp Trừng.
Đối mặt với con bạch hổ cao lớn hơn mình, Diệp Trừng không hề sợ hãi mà còn mắt sáng lấp lánh - cảm thấy anh Lục dù là người hay thú đều rất ngầu.
Bạch hổ quỳ một gối chờ Diệp Trừng leo lên như một kỵ sĩ trung thành, cúi đầu trước vị hoàng tử Diệp Trừng.
Cậu leo lên lưng hổ, cúi người ôm chặt lấy để tránh bị rơi trong lúc di chuyển.
"Ngồi chắc vào."
Lục Vân Tiêu đợi Diệp Trừng ổn định rồi mới bắt đầu chạy, hướng về nơi họ chia tay A Kim vài ngày trước. Không biết A Kim còn ở đó chờ họ không.
Cơn mưa liên tiếp mấy ngày qua đã xóa sạch dấu chân và mọi dấu vết. May mà Lục Vân Tiêu vẫn nhớ được đường đi, không bị lạc trong rừng sâu.
Khi cảm thấy Lục Vân Tiêu dừng lại, Diệp Trừng ngẩng đầu thì thấy họ đã tới nơi chia tay A Kim, nhưng lại không thấy bóng dáng cậu ta đâu, cả quả trứng người cá to bằng nửa người cũng biến mất.
"Phải làm sao đây, anh Lục? Nếu A Kim không chờ chúng ta mà rời đi, hoặc mang theo trứng đi tìm chúng ta thì trong khu rừng to thế này, làm sao tìm được họ?"
Diệp Trừng lo lắng, trước đó bị tấn công bởi đàn sói, rồi lại rơi vào kỳ ph át tình, mọi chuyện dồn dập khiến cậu không kịp báo tin cho A Kim.
"Cứ tìm quanh đây trước đã. Nếu cậu ta chỉ rời đi một mình thì chắc chắn sẽ không dại gì mang theo trứng. Có khi vì đợi lâu quá nên mới mang trứng đi tìm chúng ta."
Lục Vân Tiêu trầm ngâm nói.
"Vậy tìm cùng nhau đi."
Diệp Trừng trượt khỏi lưng hổ, lấy đèn pin siêu sáng từ không gian nút ra, ánh sáng chói lóa lập tức xua tan bóng tối trong rừng.
Sau kỳ ph át tình, Lục Vân Tiêu lấy cớ để Diệp Trừng giữ không gian nút, nên giờ nó được cậu đeo trên cổ. Quần áo Diệp Trừng mặc cũng lấy từ không gian đó - là đồ thường ngày Lục Vân Tiêu không dùng đến. Nhưng vì đồ quá rộng, Diệp Trừng phải xắn tay áo và ống quần.
"Anh Lục! Bên này có vết cháy, có thể là dấu hiệu A Kim để lại không?"
Tuy trời không còn mưa, nhưng đ vẫn ẩm, Diệp Trừng vừa tìm dấu vết vừa bước đi chật vật, vô tình nhìn thấy trên thân cây có vết cháy đen như bị lửa đốt.
"Đúng rồi, là dấu cháy, chúng ta đi theo hướng đó."
Lục Vân Tiêu quan sát kỹ, cũng phát hiện thêm vài vết cháy khác ở phía xa, chắc chắn là dấu hiệu A Kim để lại.
"Đi mau!"
Diệp Trừng leo lại lên lưng hổ, tắt đèn pin để tiết kiệm pin, dù đèn dùng năng lượng mặt trời nhưng mấy ngày nay trời âm u liên tục, không biết bao giờ mới sạc đầy lại.
Lục Vân Tiêu lần theo các vết cháy, chạy trong đêm một đoạn khá xa, cuối cùng dừng lại ở một hồ nước.
Tiếng thác nước ầm ầm vang vọng bên tai. Diệp Trừng không ngờ trong núi lại có thác nước, nhưng cậu không còn tâm trí ngắm cảnh vì đã nhìn thấy quả trứng người cá đang phát ra ánh sáng xanh nhạt, ngâm trong hồ.
"Quả trứng ở đó! Anh Lục, chắc chắn A Kim ở gần đây!"
Diệp Trừng phấn khởi gọi, lông mày đang nhíu lại cuối cùng cũng giãn ra.
"A Kim! A Kim! Cậu ở đâu? Tôi và anh Lục quay lại tìm cậu rồi!"
Diệp Trừng đứng bên hồ lớn tiếng gọi, sợ A Kim không nhận ra mình trong hình người nên nhờ Lục Vân Tiêu gầm lên mấy tiếng.
Nhưng gọi đến khản giọng mà vẫn không thấy A Kim xuất hiện, niềm vui ban đầu cũng chuyển thành hoang mang, chẳng lẽ A Kim gặp chuyện rồi sao?
"Anh Lục..."
Diệp Trừng không biết phải làm sao.
"Chúng ta đợi ở đây một ngày, nếu cậu ta không quay lại, thì mang theo trứng rời đi, tiếp tục đi về phía nam."
Lục Vân Tiêu quyết định. Họ không có cách liên lạc với A Kim, tìm tiếp trong rừng sâu chỉ tốn thời gian. Dù không có họ thì A Kim cũng không chết đói được, cứ để số phận định đoạt.
"Vậy được rồi, anh Lục đi đường xa chắc đói lắm, đây là thịt bò em để dành, anh ăn đi rồi nghỉ ngơi, tối nay để em canh gác."
Diệp Trừng đè nỗi bất an xuống, lấy một con bò nặng vài trăm cân từ không gian ra cho Lục Vân Tiêu, rồi gom củi nhóm lửa, còn mình thì ăn bánh lương khô.
Một miếng bánh, một ngụm nước hồ, ăn chẳng được bao nhiêu đã thấy no - hóa ra khi thành người, dạ dày cũng nhỏ lại, tiết kiệm được không ít lương thực.
Quay đầu lại, thấy Lục Vân Tiêu đã ăn xong con bò, giờ đang cúi đầu uống nước bên hồ.
Trong ánh lửa, chiếc lưỡi hồng hồng của con bạch hổ thò ra cuộn lấy nước hồ, giống như mèo con uống nước, trông vô cùng đáng yêu.
Khóe môi Diệp Trừng cong lên, cậu cảm thấy khu rừng đêm tối đáng sợ này, nhờ có bạch hổ bên cạnh mà bỗng trở nên ấm áp hơn nhiều.
Với ngọn lửa rực cháy trước mặt và bộ lông ấm áp và thoải mái của một chú hổ trắng lớn phía sau, Diệp Thành dựa vào ghế sofa da hổ và dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Diệp Trừng bị hổ lớn li3m đánh thức. Đầu lưỡi có những ngạnh nhỏ quét qua mặt cậu. Nó ngứa nhưng không đau. Có vẻ như anh Lục đã kiểm soát được sức mạnh.
Sau khi rửa mặt bằng nước ao và ăn sáng, Diệp Trừng không có việc gì đứng trên bờ, truyền dị năng chữa trị của trứng cá cho mọi người thông qua không khí, nhằm rèn luyện khả năng kiểm soát năng lượng của mình.
Lục Vân Kiêu ở bên cạnh tư vấn cho cậu cách sử dụng dị năng đặc biệt của mình hiệu quả hơn, tiết kiệm thời gian và công sức hơn để tránh lãng phí không cần thiết.
Màu sắc của quả trứng tiên cá đã phai nhạt trong vài ngày qua đã được Diệp Trừng lấp đầy ngay lập tức. Nàng tiên cá bên trong chỉ có thể kêu gọi biển cả và không thể giao tiếp được gì cả.
Thời gian trôi qua từng chút một, Diệp Trừng vẫn chưa thấy A Kim trở về. Cậu ngày càng lo lắng hơn và không còn muốn thực hiện thần thông nữa. Thay vào đó, cậu chôn hai củ khoai lang vào đống than hồng của ngọn lửa.
Nếu A Kim thực sự không quay lại, thì hai củ khoai lang này có thể được coi là vật kỷ niệm cho tình bạn ngắn ngủi của họ.
Diệp Trừng cảm thấy có chút tội lỗi. Nếu không có cậu, A Kim sẽ không rời khỏi quê nhà và theo cậu đến đây. Bây giờ anh ấy đã biến mất. Cậu cảm thấy rất tiếc cho anh ấy.
Cậu hy vọng A Kim có thể tìm được một con báo cái mà nó thích ở đây, rồi sinh một lứa báo con, và không chọn nhầm báo đực nữa.
Diệp Trừng cảm thấy buồn bã. Mỗi người sẽ gặp rất nhiều người và nhiều thứ trong cuộc đời, nhưng không phải ai gặp cũng có thể ở lại bên mình đến cuối đời. Phần lớn thời gian, họ chia tay vì họ không có duyên với nhau và bắt đầu cuộc sống riêng.
A Kim là người bạn đầu tiên mà Diệp Trừng kết bạn sau khi cậu xuyên không. Anh Hổ không được tính vì đó là đùi vàng của cậu. Nhưng giờ người bạn duy nhất này đã không còn nữa, trong lòng Diệp Trừng vẫn cảm thấy có chút trống trải.
"Đừng buồn, em vẫn còn có anh, anh sẽ luôn ở bên em."
Lục Vân Kiêu không đành lòng nhìn vẻ mặt buồn bã của Diệp Trừng, nên bước tới, cúi đầu, xoa đầu Diệp Trừng an ủi. Mái tóc và bộ râu mềm mại đan xen vào nhau, không thể phân biệt được.
"Vâng, tôi biết rồi. Đừng lo lắng, anh Lục. Một lúc nữa tôi sẽ ổn thôi. Chúng ta hãy thu dọn đồ đạc và tiếp tục lên đường."
Diệp Trừng không bao giờ quá buồn bã, cậu nhanh chóng hồi phục. Khi hai người đang thu dọn đồ đạc, đột nhiên một mùi máu nồng nặc bốc lên từ trong rừng, kèm theo tiếng bước chân vội vã.
Diệp Trừng và Lục Vân Kiêu lập tức dừng việc đang làm lại, ngẩng đầu nhìn về phía khu rừng phía sau.
Là A Kim!
Anh ta quay lại, nhưng trên lưng lại cõng một con sói tuyết đang hấp hối. Anh ta lo con sói sẽ ngã xuống nên không đi nhanh.
Mùi máu nồng nặc mà Diệp Trừng ngửi thấy là từ con sói tuyết, không biết A Kim được cứu từ đâu.
Không có thời gian để quan tâm tới vấn đề này. Diệp Trừng vội vàng chạy về phía A Kim, muốn giúp đỡ, xem có thể cứu được con sói kia hay không.
Không ngờ, Diệp Trừng còn chưa kịp tới gần, A Kim đã hét lớn uy hiếp cậu. Diệp Trừng giật mình, đang định giải thích thì bị Lục Vân Kiêu vội vã chạy tới quát lớn.