Mười mấy năm trước.
“Các cậu nói xem, tại sao Tiêu Lập mới tới mà cứ bám lấy Linh Lăng thế?”
“Đúng đó, đã gần như chẳng chơi với chúng ta. Thật ra chúng ta hiếm lạ cậu ta lắm chắc?”
“Lão Đại tốt bụng mới cho cậu ta chơi chung, thế mà chẳng biết điều gì cả.”
“Đúng đúng, làm cái đuôi con gái, thật mất mặt.”
Một đám nhóc chơi mệt rồi liền ngồi thành vòng tròn tám chuyện.
Mà trẻ con thì có thể nói chuyện gì? Chẳng ngoài ăn, chơi, và… những đứa trẻ khác mà mình không thích.
Thế là bọn trẻ nhiệt tình bắt đầu công kích Tiểu Tiêu Lập.
Vốn một nhóm chơi với nhau rất quen, bây giờ đột nhiên chen vào một người mới, đã thế còn không thân thiện với cả đám, lại chỉ chăm chăm bám lấy Tiểu Linh Lăng, trong lòng bọn trẻ đương nhiên không vui.
Cậu là có ý gì?
Bọn tôi mời cậu chơi, cậu đến lại không thèm đếm xỉa; không để ý bọn tôi thì thôi đi, còn lôi người bên chúng tôi đi mất, cậu đào tường đấy à?
Người được đám trẻ tôn làm Lão Đại, Đông Phương Lăng Phong, cũng đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Cậu rất có ý thức “vua trẻ con”, cảm thấy địa vị lãnh đạo của mình đang lung lay —
Thằng nhóc mới tới Tiêu Lập luôn chạy theo Tiểu Linh Lăng, Tiểu Linh Lăng vì muốn thoát khỏi cái đuôi này mà không còn như mọi khi đặt hết sự chú ý lên cậu nữa, cũng không xoay quanh cậu gọi “Đông Phương bên trái, Đông Phương bên phải” nữa…
Mặc dù… mặc dù cậu cũng chẳng cần… hừ!
Không xa đó.
“Sao cậu cứ theo tôi hoài thế, phiền chết đi được?”
Tiểu Linh Lăng giơ tay gõ một cái “cốc” vào đầu Tiểu Tiêu Lập, đánh cho cậu ta ôm đầu chạy trốn.
Tiêu Lập ngồi chồm hổm khóc nức nở ở đằng xa, còn dùng đôi mắt ướt rượt cố gắng cảm hóa Tiểu Linh Lăng, nhưng lại bị trái tim sắt đá của cô nàng hoàn toàn phớt lờ.
Không bao lâu sau, Tiêu Lập lại khép nép chạy về, ghé sát tai Tiểu Linh Lăng nhỏ giọng nói:
“Đánh nữa thì… tớ sẽ không cao được đâu… thật đó…”
Tội nghiệp bạn nhỏ Tiêu Lập, vì bị đánh mà răng cửa sứt mất một mảnh, nói chuyện còn xì hơi qua kẽ răng.
“……”
Cô thật không biết nên nói gì.
Tiểu Linh Lăng từ nhỏ đã là cô bé nóng tính, ban đầu còn rất có thiện cảm với cậu nhóc đáng yêu Tiêu Lập, nhưng thiện cảm ấy từ sau khi bị cậu ta “trêu chọc” rồi bị cô đánh cho một trận nên thân… đã bay sạch.
Chưa nói tới việc ngày nào cũng bị cậu ta bám theo đến không còn thời gian bám Đông Phương nữa.
Nhưng cô cũng hết cách với Tiêu Lập: đánh không đi, mắng không đi, né không thoát, còn biết làm sao?
Hơn nữa, ban đầu là do cô chủ động rủ Tiêu Lập xuống chơi, đúng là tự mình chuốc vạ.
Trong lòng Tiểu Linh Lăng rơi lệ đầy mặt.
“Chúng mình chơi đoán sỏi… được không…”
Tiểu Linh Lăng bặm môi, nhíu mày, mặt đầy khó xử:
“Này, đủ rồi nha. Nói nghe xem, cậu đi chơi với người khác được không! Sao cứ bám tôi, chán chết!”
“Nhưng mà… nhưng là cậu đồng ý chơi với tớ mà…”
Tiêu Lập tủi thân nói, còn cẩn thận kéo lấy bàn tay mũm mĩm của Tiểu Linh Lăng.
Đồng ý? Tôi đồng ý lúc nào? Sao tôi không nhớ?!
Trong lòng Tiểu Linh Lăng gào thét.
“Tớ không có đồng ý!”
Cô đỏ mặt, hất tay Tiêu Lập ra, sau đó lại là một trận đánh tơi bời.
“Linh Lăng à, cậu còn nhỏ, chưa hiểu đàn ông đâu.”
Hứa Cầm nói, mặt mày hăng say như thuyết giáo chân lý.
“Đàn ông ấy mà, cái gì dễ với mình quá thì càng không trân trọng. Người ta nói rồi: vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, mà vụng trộm không bằng vụng trộm không được. Cậu cứ ngày ngày dâng mình tới tận mắt người ta, ai mà chẳng chán?”
Vệ Linh Lăng cắn môi, cố kìm cơn muốn đánh cho Hứa Cầm một trận, rồi suy nghĩ vấn đề.
Một lúc sau, cô cúi đầu nói:
“Vậy phải làm sao? Bỏ cuộc thì không được. Bao nhiêu năm rồi, bây giờ bỏ chẳng phải phủ định hết những gì từng làm sao? Biết đâu cố thêm chút nữa sẽ thành công.”
“Cậu không hiểu cảm giác của tớ đâu. Thấy Đông Phương, tớ là chịu không nổi… Đáng chết, đừng cười!”
“Với tính tớ, tớ đâu biết dịu dàng e lệ gì. Hơn nữa, tớ đã chủ động theo đuổi mà anh ấy còn lạnh nhạt như vậy, nếu tớ còn giả vờ thẹn thùng, chẳng phải càng vô vọng hơn?”
Vệ Linh Lăng nhíu mày than thở, coi Hứa Cầm như bạn thân thực thụ.
“Cậu đúng là ngốc, không hiểu ‘lùi một bước trời cao biển rộng’ à?”
Hứa Cầm bĩu môi, hậm hực.
Cậu ta giơ tay chỉ phía trước đội ngựa:
“Đã có người thứ ba rồi thì cứ thêm người thứ tư vào, cho tình thế rối hơn, cậu mới dễ thủ lợi! Hiểu không đồ đần?”
Hứa Cầm nháy mắt.
Vệ Linh Lăng nhìn theo nhưng giữa một đám bụi mù chẳng nhận ra “người cần hiểu”.
Cô chỉ muốn trợn mắt lườm:
Lại cái trò “tâm linh tương thông” này… Ai mà đọc được ý trong bụng ai chứ!
Lúc ấy, phía trước không biết ai nói gì, cả nhóm cười ầm lên.
Người khoác trường bào đen Triệu Hướng Thiên quay đầu cười đầy thâm ý, đến cả Quan Cẩm Nhi cũng từ trong lòng Đông Phương Lăng Phong ló đầu nhìn sang cười duyên
Cười cười cười, cười cái gì mà cười!
Ngứa mắt!
“Ý cậu là…” Vệ Linh Lăng ngập ngừng.
Ý là tìm ai đó dụ Quan Cẩm Nhi đi sao?
“Đúng, chính là ý cậu đang nghĩ.”
Hứa Cầm chắc nịch.
Là kêu cậu đi… phát triển “gian tình” với cỏ ven tường Triệu Hướng Thiên.
Vệ Linh Lăng bừng tỉnh gật đầu.
Trong lòng thầm nghĩ: thằng này cũng có chút mưu, quan trọng lúc dùng vẫn đáng tin.
Còn Hứa Cầm thì đang lâng lâng tự đắc.
Một là giúp bạn mình tiến thêm một bước trên con đường si tình.
Hai là đảm bảo không thua kèo.
Quả là danh lợi song thu!
Khoan đã…
Còn giúp Vệ Linh Lăng thoát khỏi chấp niệm, tặng cô một người đàn ông tốt hơn.
Đây là nghĩa khí trời nghiêng đất lệch!
Một mũi tên ba con chim!
Giờ Dậu ba khắc.
Mọi người kịp vào thành trước khi cửa đóng.
Trong thành không được phi ngựa, nên cả nhóm thả cương chầm chậm dạo.
Chạy đường dài mệt là đúng, đi từ từ cũng coi như nghỉ ngơi.
Nhà ai ở khu nào thì rẽ khu đó, chẳng bao lâu, người đi cùng Vệ Linh Lăng chỉ còn vài người.
Điều bất ngờ là Triệu Hướng Thiên cũng trong số đó.
Vệ Linh Lăng bật cười trêu:
“Ô hô, thật hiếm lạ. Không biết khi nào Triệu phủ chuyển nhà vậy?”
Triệu Hướng Thiên là người nào?
Da mặt dày như Vương Hàn Lâm và Hứa Cầm, miệng độc ngang tầm Vệ Linh Lăng.
Cậu ta lập tức đổi sang vẻ mặt cà lơ phất phơ:
“Còn không phải vì công tử có thứ muốn đưa cho tiểu nương tử? Không tiện lấy ra ban ngày ban mặt, đành tư giao, mong tiểu nương tử thứ lỗi.”
“…Thôi được.”
Vệ Linh Lăng nghe xong buồn nôn muốn trào cơm tối, cũng lười nói thêm.
Về đến Vệ phủ, cô vừa xuống ngựa đã có người đến dắt ngựa, lấy tên, túi, cung, nước…
Bị theo đến tận cửa nhà, kiên nhẫn của Vệ Linh Lăng cạn sạch.
Cô chống nạnh, cằm ngẩng, ngước nhìn Triệu Hướng Thiên, chờ xem cậu muốn giở trò gì.
Triệu Hướng Thiên lấy từ bao sau lưng ngựa ra một con cáo lông đỏ mềm oặt, giơ lên lắc lắc:
“Thứ cô muốn tôi đã săn được rồi. Cô phải giữ lời, đừng nói mấy chuyện không nên nói với ai đó.”
Lúc này Vệ Linh Lăng mới nhớ… hình như trưa nay cô lấy con cáo làm điều kiện uy hiếp muốn tố chuyện xấu của Triệu Hướng Thiên lên anh trai cậu là Triệu Vấn Thiên.
Cô hiểu ngay, nhưng trước mặt Triệu Hướng Thiên vẫn không thể dịu nổi nên đành chê bai:
“Chết rồi? Vậy vứt đi. Tôi cần thứ chết làm gì.”
Triệu Hướng Thiên cười toe, như sớm đoán được:
“Tôi là người tàn nhẫn vậy sao? Ai nha, cô đúng là không tin tôi. Nó đâu có chết, chỉ bị thuốc mê thôi. Tuy chân sau bị trúng tên nhưng tôi đã băng bó rồi. Tự cô xem đi?”
Cậu nhét con cáo đang mê đầu vào tay Vệ Linh Lăng:
“Nó là của cô rồi, muốn làm gì tùy cô. Nhưng tôi thấy… nuôi chơi cũng tốt.”
Vệ Linh Lăng bĩu môi:
“Ừm, để xem đã. Tối nay làm cáo kho hay trộn thịt cáo đây…”
Triệu Hướng Thiên cười thầm.
Cậu biết cô miệng nói vô tình nhưng lòng lại không phải vậy.
Vệ Linh Lăng thật lòng thích con vật mềm mại trong tay.
Nói thì nói sẽ ăn thịt cáo, nhưng hai tay lại ôm chặt như ai dám cướp là liều mạng.