Hỏi thăm gần xong chuyện sức khỏe của phụ thân, Vệ Khánh Âm liền bắt đầu trêu chọc Vệ Tử Kỳ:
“Phải rồi, Linh Lăng đường tỷ, tỷ không biết đâu, gần đây nha đầu này bắt đầu biết… xuân tâm manh động rồi! Suốt ngày miệng thì nào là công tử nhà Đông, công tử nhà Tây, nghe mà ta thay nó đỏ mặt luôn!”
“Ngươi xuân tâm! Ngươi mới xuân tâm ấy!” Vệ Tử Kỳ mặt đỏ bừng, giơ nắm đấm phấn đánh tỷ mình, rồi quay lại phân bua: “ Linh Lăng đường tỷ tuyệt đối đừng nghe tỷ ấy nói bừa! Nếu không phải tỷ ấy đã đính hôn với tam công tử phủ Hòa Quý Vương rồi, thì xem thử trong hai chúng ta ai mới là người suốt ngày treo mấy chuyện Đông Tây Nam Bắc ấy bên miệng!”
Tuy tính cách của Vệ Linh Lăng khác hai muội muội rất nhiều, chủ đề chung cũng không nhiều, nhưng từ nhỏ nàng luôn rất có trách nhiệm bảo vệ các muội, lại thật lòng thương yêu họ.
Nghe tin vui này, Vệ Linh Lăng thành thật vui mừng thay, nàng cười nói:
“Vậy đúng là phải chúc mừng Khánh Âm rồi. Nhưng ta còn chưa biết, vị Hòa Quý Vương kia là?”
Vệ Tử Kỳ liếc sang Vệ Khánh Âm đang hơi ngượng ngùng, mỉm cười đáp:
“Đường tỷ không biết thật sao? Hòa Quý Vương là dị mẫu đệ của đương kim Thánh Thượng. Tuy không được sủng ái bằng Phù Viễn Vương – huynh ruột cùng mẫu với Thánh Thượng – nhưng địa vị cũng không hề kém, là hoàng thất thật chính cống.”
“Nói đến tam công tử phủ Hòa Quý Vương thì là đích tử chính thất sinh ra. Tương lai cái vị thế tử kia chắc chắn là của hắn. Đại tỷ đây sắp thành Thế tử phi rồi!”
“Đừng nói bừa, cẩn thận để người có tâm nghe thấy.” Vệ Khánh Âm lấy khăn che miệng trách khẽ.
“Chuyện đã đóng đinh vào ván rồi, không cho người ta nói sao được? Tam mai lục sính đều lo xong cả, chỉ còn đợi rước dâu thôi!” Vệ Tử Kỳ nhìn vẻ ngượng ngùng trên mặt Vệ Khánh Âm, cười bổ sung.
Vệ Khánh Âm nghe vậy cũng bật cười:
“Đúng thế, giờ chỉ còn mỗi mình Tử Kỳ đấy! Mau cùng mẫu thân bàn bạc đi, định luôn hôn sự cho xong. Đỡ phải ngày nào cũng ở bên tai ta ríu rít công tử nhà Đông, công tử nhà Tây.”
Vệ Tử Kỳ đang định trêu lại, nhưng lại bị Vệ Linh Lăng cắt ngang.
Vệ Linh Lăng ngạc nhiên:
“Sao lại nói chỉ còn Tử Kỳ? Tam đường muội Tú Mặc chẳng phải cũng sắp cập kê rồi sao? Chẳng lẽ muội ấy đính hôn trước rồi?”
Nghe vậy, Vệ Khánh Âm và Vệ Tử Kỳ không hẹn mà cùng mím môi, ánh mắt hơi tránh đi.
“Muội ấy… hừ, chuyện của muội ấy đã có Nhị di nương lo, chúng ta bận tâm làm gì.” Vệ Khánh Âm nhẹ giọng nói.
Ngược lại Vệ Tử Kỳ phản ứng mạnh hơn. Nàng dựng thẳng đôi mày liễu, hầm hầm nói:
“Nàng ta chỉ là thứ xuất, làm sao dám đòi đãi ngộ như chúng ta! Gả được cho một viên quan cửu phẩm, Nhị di nương đã phải cảm tạ trời đất, khấn thần thánh rồi!”
Trong lòng Vệ Linh Lăng hơi kinh ngạc. Tú Mặc vốn là người dịu dàng trầm tĩnh, từ nhỏ chẳng bao giờ đắc tội ai. Chỉ vì thân phận thứ xuất mà bị ghét thế sao?
Lúc nhỏ họ đâu coi trọng chuyện đích – thứ đến vậy, nhưng giờ…
Chẳng mấy chốc nàng liền hiểu.
Mình không ở trong vị trí của họ, nên mới dễ đứng ngoài nói đạo lý.
Còn với họ – đó là chuyện có người phụ nữ khác tranh tình, tranh địa vị với mẫu thân mình. Con cái do người đó sinh ra cũng nghiễm nhiên trở thành cái gai trong mắt.
Cũng giống như người ngoài không đứng ở vị trí của nàng thì đâu hiểu được Quan Cẩm Nhi đáng chướng mắt thế nào.
Vệ Linh Lăng thầm cảm thán. Trước đây nàng đâu nhìn thấu được ngần ấy. Hiện tại lại có thể phần nào hiểu tâm trạng của người khác.
Hóa ra, ở Đại Hiển, ranh giới giữa đích – thứ lại là vực sâu khó vượt đến vậy
Vệ Linh Lăng rõ ràng rằng tình hình bên đại thúc mình khác hoàn toàn.
Vệ Khiêm, Vệ Khôn hai huynh đệ, khi còn trẻ đều cao lớn khoẻ mạnh, đánh nhau đều giỏi.
Vệ Khiêm tòng quân, bởi chiến đấu dũng mãnh mà thăng cấp nhanh, cuối cùng trở thành đại tướng quân, uy danh chỉ thua mỗi vị Bình Giang Phiêu Kỵ đại tướng quân Hoa Phùng Xuân, khiến dị tộc nghe tên là táng đởm.
Sau bị thương giải giáp, được phong chức quan văn nhất phẩm, vào triều.
Người như Vệ Khiêm – anh hùng dân tộc, lại là trọng thần triều đình – đương nhiên không thể chỉ có một chính thất.
Ngược lại, Vệ Khôn thì khác. Xuất thân thảo mãng giang hồ, chẳng câu nệ lễ nghi quyền quý.
Mỹ nhân Ngụy Minh Ương, nổi tiếng mười dặm hương. Không biết thế nào lại nhìn trúng Vệ Khôn – khi ấy chỉ là một sơn trại chủ. Bỏ hết phản đối gia đình mà kiên quyết gả cho hắn.
Vợ tào khang, một đời không rời không bỏ.
Vệ Khôn cũng chỉ có một phu nhân ấy, sinh hai trai một gái, đều là đích xuất.
Bởi vậy Vệ Linh Lăng – với thân phận đích nữ – không để ý chuyện đích – thứ cũng là chuyện dễ hiểu.
“Ta nghe nói mấy năm nay ta có thêm một đường muội với một đường đệ. Hai muội kể ta nghe thử đi?” Vệ Linh Lăng cười, đổi sang chuyện khác.
Vệ Khánh Âm gật đầu:
“Ừm… Vệ Hạo Nhiên thì chẳng có gì để nói, là con trai tam di nương sinh năm ngoái. Nhóc kháu khỉnh, ít khóc nhè. Ta với Tử Kỳ rảnh rỗi sẽ qua thăm nó, chỉ vậy thôi.”
Vệ Tử Kỳ tiếp lời:
“Hay nói về tứ muội đi. Linh Lăng đường tỷ, tỷ đoán thử xem tứ muội tên gì?”
“Ta đoán… chắc là có liên quan đến tranh?” Vệ Linh Lăng nghĩ một chút rồi đáp. “Dù sao ba muội đều tên liên quan đến cầm, kỳ, thư mà.”
“Không hổ là đường tỷ.” Vệ Tử Kỳ cười híp mắt. “Tứ muội tên Vệ Đan Thanh, hay lắm đúng không? Muội thích nàng lắm, nhỏ xinh mềm mại, mới học gọi ‘chị’ chưa lâu!”
“Thích quá thì tự sinh một đứa đi!” Vệ Khánh Âm bĩu môi trêu. “Ái, đừng giận ta. Ngươi dám nói ngươi không muốn?”
Ba nàng quấn quýt trò chuyện, nửa canh giờ đã trôi.
Vệ Linh Lăng đứng dậy cáo từ:
“Hôm khác dẫn ta đi xem Đan Thanh muội muội, nghe hai muội kể mà ta tò mò rồi đấy!”
Nói rồi Vệ Linh Lăng tránh người trong phủ, lén chuồn ra cửa sau.
Trong lòng nàng đang cười thầm.
Triệu Hướng Thiên, chẳng phải ngươi nói “sáng sớm” sẽ đến “thăm” ta sao?
Thế thì ta cứ ở trong phủ tìm người nói chuyện, kéo dài thời gian, cho ngươi chờ khô người.
Ngươi không phải đi đâu cũng theo ta sao?
Ta liền chuồn cửa sau tránh ngươi.
Hơ hơ, hơ hơ hơ…
Đúng vậy, nàng sáng nay cố tình chậm chạp chính là để né Triệu Hướng Thiên. Nàng không muốn ra phố mà đi đâu cũng bị bám theo!
Nhưng còn chưa cười xong trong lòng, nàng vừa rẽ qua góc sau cửa đã nhìn thấy người mình cố né bấy lâu…
Xong rồi, né không kịp!
Xong rồi, mục tiêu đang đi tới!
Xong rồi, sắp chuẩn bị châm chọc rồi!
“Ta biết chắc chắn sẽ chặn được ngươi ở đây.” Triệu Hướng Thiên cười gian: “Cho nên hôm nay ta chẳng thèm qua cửa chính. Thế nào, chịu thua chưa?”
Vệ Linh Lăng chán nản.
Đánh – đánh không lại.
Chạy – chắc chắn không thoát.
Nàng đành ỉu xìu nói:
“Vậy thì đi theo đi. Không hiểu có gì thú vị khi bám theo ta nữa.”
“Thú vị cái nỗi gì, ngươi không biết đâu.” Triệu Hướng Thiên làm vẻ khổ sở. “Thụ người ủy thác, phải tận tâm làm việc. Tiểu sinh đây cũng bất đắc dĩ, mong cô nể chút.”
Vệ Linh Lăng bị chua đến ê cả răng:
“Ngươi nói chuyện kiểu này thôi được không? Nghe khó chịu lắm ấy.”
Triệu Hướng Thiên:
“Ta còn không phải học nhị công tử nhà ngươi.”
Vệ Linh Lăng :
“Chính vì học hắn nên mới khó chịu!”
Triệu Hướng Thiên:
“…Nghe cũng đúng.”
“Đây là đâu?” Triệu Hướng Thiên nhìn quanh.
Một bãi đất bỏ hoang, cỏ dại mọc rậm. Xa xa chỉ có những bức tường cao lớn, chắc là tường sau của vài viện lớn, vây kín mảnh đất này.
Nếu không phải Vệ Linh Lăng dẫn tới, hắn chắc chắn chẳng bao giờ tìm được nơi kín đáo này.
“Mười mấy năm không đến, chỗ này vẫn y như cũ.” Vệ Linh Lăng nhìn quanh, cảm khái. “Chỉ là cỏ mọc cao quá. Ngoài bọn ta ngày xưa, chắc chẳng đứa nhỏ nào tìm ra nơi này.”
Nói rồi nàng đi tới cạnh một bức tường, ngẩng đầu nhìn cây đại thụ phía sau tường.
Đúng rồi, chính nơi này.
Năm đó Tiểu Tiêu Lập rơi xuống từ đây.
Chủ nhân của tòa viện này sẽ là ai?
Sân sau dài như vậy, chắc phải là người có danh tiếng trong kinh.
Nàng men theo tường mà đi, Triệu Hướng Thiên theo phía sau.
Uống xong mấy chén trà, cuối cùng hai người đi tới cổng chính.
Cửa lớn sơn đỏ, đinh đồng bố trí bảy hàng dọc – bảy hàng ngang. Biển đen treo cao, ba chữ vàng rực:
Công Chúa Phủ
Điều này khiến Vệ Linh Lăng giật mình.
Tiểu Tiêu Lập – là con của Công chúa?
Đúng lúc này, có hai gia đinh – một già một trẻ – đi về, chuẩn bị vào cửa thì Vệ Linh Lăng gọi lại.
Nàng do dự hỏi:
“Cho hỏi… Tiêu Lập, có phải người của phủ các ngươi không?”
Gia đinh trẻ ngẩng đầu nhìn trang phục của nàng, thái độ khá tốt:
“Tiểu thư, chủ tử chúng tôi tuy họ Tiêu, nhưng trong phủ không có ai tên Tiêu Lập cả. Nếu tìm người, hẳn cô nhầm rồi.”
“Sao lại thế được? Chính là nơi này mà.” Vệ Linh Lăng không tin. Nàng đi men theo bức tường từ nơi đó đến đây, ký ức của nàng không sai được.
“Không thể nhầm.” Nàng khẳng định.
Lúc này, gia đinh lớn tuổi chần chừ nói:
“Nếu lão nhớ không lầm… hơn mười năm trước đúng là có một vị tiểu công tử tên Tiêu Lập.”
Lời vừa dứt, không chỉ Vệ Linh Lăng , ngay cả gia đinh trẻ cũng sững người.
“Vậy vì sao…” Gia đinh trẻ hỏi ra điều mà Vệ Linh Lăng cũng muốn hỏi.
“Nếu tiểu thư định tìm người thì e là tiếc rồi.” Gia đinh lớn tuổi khẽ thở dài. “Tiêu Lập thiếu gia đã bệnh nặng mà qua đời hơn mười năm trước.”