Hơn mười năm trước.
Một cậu bé khoảng bảy tám tuổi, tay trái đặt sau lưng như người lớn, tay phải cầm một cành cây đã được gọt nhẵn, vung loạn trong không trung. Cậu bé mặc đồ rất đẹp, có thể thấy xuất thân phú quý. Bộ y phục sang trọng giờ đã dính đầy bùn đất, nhưng cậu hoàn toàn không để tâm. Vì vừa thắng trò chơi, cả người đắc ý như gió xuân thổi tới.
“Ê, cái kẻ trốn trên cây kia! Lén la lén lút nằm đó toan tính gì?!” Trong lúc tình cờ nhìn quanh, cậu lập tức phát hiện một bóng người nhỏ đang núp trên cây, liền quát lớn.
“Ở đâu cơ?”
“Gì? Có người rình trộm?”
“Có gan thì xuống đi! Trốn nhìn lén đều là đồ nhát gan!”
“Tóm hắn xuống!”
Đám trẻ cũng lấm lem bùn đất lập tức bu lại, ríu rít hò hét, muốn kéo kẻ đang trèo trên cây xuống.
“Ta, ta…” Bóng người kia vạch cành lá ra, mọi người lúc này mới nhìn rõ – thì ra là một bé trai chưa đến sáu tuổi. Cậu bé mặt mũi tuấn tú như tượng ngọc, nhưng đôi mắt hoảng hốt trợn to lại khiến cậu có chút ngốc nghếch.
“Ngươi trốn trên cây làm gì vậy?” Cậu bé bảy tám tuổi vừa mở miệng, uy thế như “đại ca trẻ con” lập tức khiến cả đám yên lặng.
“Bổn gia… đang xem các ngươi cưỡi ngựa đánh trận đó, hừ, cũng chỉ bình thường mà thôi…” Bé trai ngẩng đầu, tỏ vẻ khinh thường nói.
“Ngươi nói cái gì—” Đám nhóc sắp xông lên thì bị một giọng nói thanh thanh, the thé cắt ngang.
“Sao không xuống chơi chung với chúng ta?” Người nói là cô bé duy nhất trong bọn trẻ. Con gái vốn có thiện cảm tự nhiên với mấy thứ dễ thương. Bé trai nghe vậy mắt sáng rực.
Cậu bé được xem như “đại ca” trong bọn hung hăng lườm cô bé, làm nàng phụng phịu mím môi. Cậu mới quay đầu, đặt tay sau lưng, ra dáng lãnh tụ:
“Ngươi có thể gọi ta là Đông Phương. Ta cho phép ngươi xuống chơi cùng bọn ta. Trả lời đi!”
Bé trai phấn khởi gật đầu liên tục, nhưng lại chần chừ nói:
“Được… được thì được, nhưng thầy dạy nói không được rời khỏi trong viện…”
Thì ra nhóm trẻ này đang chơi ở một bãi đất đầy cỏ dại hoang lẫn, không xa là sân sau một nhà lớn. Bé trai nghe tiếng bọn trẻ cười đùa, nhịn không được leo lên cây sát tường để lén quan sát.
Ngôi nhà kia thật là lớn, tường viện cao và dài như cố tình không cho người bên trong đi ra vậy. Đông Phương đảo mắt, nói:
“Ngươi núp trên cây lâu như vậy, chẳng phải cũng không ai phát hiện ngươi mất tích sao? Vậy xuống chơi một chút cũng sẽ không ai biết. Lúc ngươi muốn về, ta dùng khinh công đưa ngươi trở lại.”
Cô bé đứng bên cười híp mắt:
“Đúng đó đúng đó, ca ca khinh công rất lợi hại, ngươi xuống đi, tin ca ca là không sai!”
Bé trai lúc này mới quyết định, vừa bám cành cây tính toán độ cao, vừa nói:
“Được thôi… nhưng tiểu nương tử phải chơi với bổn gia!”
Mặt cô bé lập tức đỏ bừng. Nàng len lén liếc Đông Phương, rồi xấu hổ hóa giận hét lên:
“Ngươi gọi ai là tiểu nương tử? Đồ lưu manh nhỏ!”
Chỉ nghe “bụp” một tiếng, bé trai rơi thẳng xuống đất, ôm trán kêu thảm:
“Tiểu nương tử ngươi dám lấy đá ném ta!”
“Không chỉ ném đâu, ta còn giẫm lên ngươi nữa!” Nói rồi nàng lao tới, vừa đạp vừa đá.
Con gái đúng thật là sinh vật da mặt mỏng, tính khí lại dễ bùng phát – bọn con trai có mặt đều cùng nghĩ như vậy.
……
……
……
Thời gian như thoi đưa, như nước chảy, như bóng câu qua cửa sổ – nói chung, đám “bánh bao” năm ấy rất nhanh đã lớn lên. Là con cháu giang hồ, giữa nhau tất khó tránh ân oán tình thù. Từ từ, bọn họ đã không còn thân thiết như thuở nhỏ.
Oán gặp nhau, yêu phải chia lìa, cầu không được. Rốt cuộc từ khi nào những tâm hồn thuần khiết ban đầu đã biến chất? Từ khi nào bằng hữu thân thiết trở nên xa lạ? Từ khi nào người mình từng thầm mến lại trở thành kẻ muốn ăn thịt nuốt xương?
Vệ Linh Lăng, cô bé từng lăn lộn bùn đất với đám thiếu niên, nay là đệ nhất mỹ nhân võ lâm, đã tự hỏi như vậy vào giây phút lăn từ vách đá trăm trượng xuống – nhưng thời gian rơi quá ngắn, không đủ để nàng tìm ra đáp án.