Sở Liên thật sự rất muốn đáp lại một câu: “Ta nhìn thấy ngươi một cái cũng không muốn, tốt nhất ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, ta thật sự chẳng có chút hứng thú nào với ngươi!”
Nhưng nàng không thể nói thế. Nàng chỉ nhẹ ghé vào tai Hỉ Nhạn dặn nhỏ:
“Giúp ta ngăn hắn lại.”
Hỉ Nhạn vốn lanh lợi, lập tức chắn người Sở Liên thật kín phía sau, tự mình lấy hết can đảm nói với Tiêu Bác Giản:
“Tiêu công tử, ngài đi đi. Phu nhân nhà ta không muốn gặp ngài. Nếu ngài còn ép người quá đáng, nô tỳ… nô tỳ sẽ gọi hộ viện đến!”
Tiêu Bác Giản không thèm để ý đến lời Hỉ Nhạn, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Sở Liên đang trốn phía sau nàng ta. Hắn từng bước ép sát, chẳng mấy chốc chủ tớ hai người đã bị dồn đến góc lương đình, sau lưng là cả mảng hoa cây, ngay cả đường chạy tạm cũng không còn.
“Liên nhi, nàng tự nói với ta đi. Nàng thật sự ngay cả gặp ta cũng không muốn? Nàng đã quên ước định trước kia của chúng ta rồi sao?” Đôi mắt Tiêu Bác Giản đỏ lên, như thể đang rất thống khổ.
Sở Liên vẫn trốn sau lưng Hỉ Nhạn quan sát ngầm, phát hiện cảm xúc của Tiêu Bác Giản càng lúc càng sai lệch, lông mày nàng cũng chau lại.
Hiện giờ, Tiêu Bác Giản chỉ là học trò của lão Anh Quốc công. Hắn xuất thân bần hàn, năm nay mới hai mươi, vừa qua lễ đội mũ. Năm ngoái thi Thu khoa, đỗ giải nguyên phủ Gia Khánh, đang lưu lại phủ Anh Quốc công chờ năm nay thi Hội và Điện thí.
Sở Liên biết, một khi Điện thí năm nay kết thúc, Tiêu Bác Giản sẽ tam nguyên đề danh, nổi danh kinh thành. Cũng khi ấy, nguyên nữ chủ mới thực sự bắt đầu “dây dưa” với hắn.
Dù Tiêu Bác Giản phong tư tuấn tú, tiền đồ vô lượng, nhưng Sở Liên không thích. Nếu được chọn, nàng tình nguyện lấy Hạ Thường Đệ, ít nhất Hạ Thường Đệ lòng dạ lương thiện, phân biệt rõ thiện ác.
Người không có giới hạn mới là đáng sợ nhất, mà hiển nhiên Tiêu Bác Giản chính là loại người ấy.
Trốn tránh mãi cũng không phải cách. Rõ ràng Tiêu Bác Giản giờ đã ở trong trạng thái mất khống chế. Sở Liên nuốt nước bọt, lấy hết dũng khí ngẩng đầu, đối diện đôi mắt hoa đào đỏ au của hắn.
“Tiêu Bác Giản, mặc kệ trước kia thế nào, nay ta đã là người có chồng, thì hết thảy quá khứ đều xóa bỏ. Ngươi đi đường quan rộng rãi của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta.” Giọng nàng rất kiên quyết. Bàn tay siết chặt bên người, vì căng thẳng mà ướt đẫm mồ hôi..
Tiêu Bác Giản không ngờ sau ngần ấy chờ đợi, lại nghe thấy câu tuyệt tình như vậy. Mắt hắn như nứt ra, bước lên một bước.
“Liên nhi, nàng đang đùa với ta đúng không? Trước khi xuất giá, chúng ta đâu có nói vậy. Nàng nói dù có gả cho Hạ Thường Đệ, nàng cũng sẽ nghĩ cách rời khỏi hắn! Nàng còn nói, trong lòng nàng chỉ có một mình ta!”
Càng nói, toàn thân hắn càng run rẩy.
Thiếu nữ trước mặt kiều mỵ như đóa mẫu đơn đang nở, cao quý, diễm lệ, phảng phất hương thơm nhẹ. Khiến hắn chỉ muốn lập tức ôm vào lòng, bảo vệ thật tốt, không để nàng chịu một chút ủy khuất.
Trước kia, hắn ở bên chăm sóc đóa hoa ấy, vun trồng, nhìn nàng lớn lên, từ từ nở rộ.
Thế nhưng bây giờ, nàng lại dựng đầy gai nhọn, đâm hắn mình mẩy thương tích.
Sở Liên vốn chỉ muốn nói rõ với hắn: Bất kể Sở Liên trước kia có bao yêu hắn, thì cũng chẳng liên quan gì đến nàng hiện tại. Không ngờ nàng nói xong, Tiêu Bác Giản chẳng những không tỉnh táo, trái lại càng phát điên.
Điều này tuyệt đối không phải điềm lành.
Sở Liên thầm than. Sao nơi này mọi chuyện đều giống hệt như trong tiểu thuyết, nhưng tính cách của Tiêu Bác Giản và Hạ Tam Lang lại đều thay đổi?
Hạ Tam Lang nay âm tình bất định, mà Tiêu Bác Giản trước mặt lại yếu đuối không chịu nổi kích thích. Thế này thì nàng còn sống yên ổn được không?
Yêu cầu của nàng không cao, chỉ muốn yên ổn làm một con sâu gạo, bình bình an an, vui vui vẻ vẻ sống qua ngày thôi, nào muốn gây rắc rối nhiều thế.
“Tiêu Bác Giản, chúng ta nên bình tĩnh lại. Có những chuyện không thể cưỡng cầu.”
Khung cảnh nơi đây lại tĩnh lặng, hôm nay lại là ngày nàng hồi môn, đám nha hoàn trong viện đều đi giúp việc, hiện giờ ngay cả bóng người cũng khó tìm.
Nếu Tiêu Bác Giản kích động làm ra chuyện gì, người chịu thiệt chính là nàng!
Hỉ Nhạn chỉ là một tiểu nha đầu, căn bản không ngăn được.
Ánh mắt vốn nóng cháy kia bỗng lạnh hẳn xuống. Tiêu Bác Giản như không nhịn được nữa, hung hăng đẩy Hỉ Nhạn sang một bên, vươn tay muốn túm lấy Sở Liên. Nhưng Sở Liên giờ đã đổi người, đâu còn ngây ngô như trước, nhân lúc hắn đẩy Hỉ Nhạn, nàng lập tức lách sang bên.
Sở Liên bước nhanh mấy bước kéo giãn khoảng cách. Hai người đối đầu trong lương đình.
Mà không xa, sau rặng hoa, Hạ Thường Đệ đã nhìn rõ hết thảy động tác giữa hai người. Chỗ hắn đứng tuy nhìn rõ được hành động, nhưng không nghe thấy họ nói gì.
Nhưng trong mắt hắn, trước là Sở Liên cố ý kiếm cớ đến lương đình trong hòa viện nghỉ ngơi, để Dung đại tẩu mang nha hoàn, bà vú rời đi. Dung đại tẩu vừa đi, Tiêu Bác Giản liền từ trong bóng tối đi ra gặp gỡ “độc phụ” kia.
Đây đều là những lời độc phụ kia nói lúc hắn hấp hối ở kiếp trước. Hắn từng nghĩ đó chỉ là độc phụ cố tình chọc giận mình. Không ngờ tất cả đều là thật!
Sở Liên! Lá gan ngươi cũng quá lớn! Dám nhân lúc hồi môn lén gặp tình lang! Dù bây giờ hai người có hữu danh vô thực, danh tiếng phủ Tĩnh An bá cũng chẳng đến lượt ngươi bôi nhọ!
Hạ Tam Lang chỉ cảm thấy trên đầu mình xanh rì, sau đó thấy Tiêu Bác Giản từng bước ép buộc Sở Liên, kéo Hỉ Nhạn sang bên. Đến lúc này, Hạ Thường Đệ không nhịn nổi nữa. Sắc mặt u trầm, hắn bước ra từ chỗ ẩn, sải bước về phía đôi “gian phu dâm phụ”, hôm nay hắn phải vạch trần bọn họ!
Tiếng bước chân nặng nề dồn dập. Sở Liên vừa hơi quay đầu đã thấy Hạ Thường Đệ đang đi tới. Trái tim treo lơ lửng của nàng lúc này mới rơi xuống.
Hạ Thường Đệ tới là tốt rồi. Nàng không còn lo bị Tiêu Bác Giản ức hiếp hay bị người khác bắt gặp mà hiểu lầm.
Vì buông lỏng, nét lo âu trên mặt nàng biến mất. Nàng xoay người, nhấc váy chạy về phía Hạ Tam Lang.
Đôi mắt Hạ Tam Lang đang u ám lại vừa khéo chạm phải ánh mắt của nàng. Thiếu nữ mặc bộ váy tơ hồng đào hoa lệ, tầng tầng váy lay động như bươm bướm xuyên hoa lao về phía hắn. Trên mặt nàng mang theo nụ cười thoải mái, ánh mắt trong giây phút này dường như chỉ chứa mình hắn.
Ánh mắt Hạ Tam Lang cứng lại.
Còn chưa kịp phản ứng, Sở Liên đã chạy tới bên, thân mật khoác tay hắn, ngọt ngào gọi một tiếng khiến người ta nổi da gà:
“Phu quân~”
Toàn thân Hạ Tam Lang vì sự tiếp xúc này mà cứng đờ.
Khoan đã, cảm giác như có gì đó không đúng lắm?
Hắn… hắn chẳng phải đến để bắt gian sao? Sao lại thành ra thế này rồi?