Sở Liên quay người liền thấy Bát tiểu thư Uyên tỷ nhi đang tức tối đứng ở cửa sân nhỏ.

Nhưng nàng lại không hề nổi giận như Uyên tỷ nhi tưởng, thậm chí còn mỉm cười khoan dung với nàng ta. Nghĩ đến tương lai Uyên tỷ nhi sẽ gả cho tên nam nhân hỗn đản kia, Sở Liên thậm chí còn sinh lòng thương hại.

“Nếu Bát muội đã thích viện này, cũng xem như có duyên với ta. Trong vườn này có mấy chỗ phong cảnh rất đẹp, lát nữa để Hỉ Nhạn dẫn muội đi xem.”

Uyên tỷ nhi trừng mắt, hận không thể trừng thủng người trước mặt. Đây là sao? Trước mắt nàng đây thực sự là Sở Liên – người chỉ cần động một chút là cãi nhau với nàng – ư?

Chỉ mới xuất giá mấy ngày, sao cả khí chất lẫn dáng vẻ đều thay đổi rồi!

Uyên tỷ nhi càng trợn to mắt. Cùng là con vợ cả của Nhị phòng, ngày trước ở khuê phòng, người tiếp xúc với Sở Liên nhiều nhất chính là nàng ta. Hai người thường vì chút chuyện cỏn con mà tranh cãi, nàng lại có Nhị phu nhân chống lưng nên lần nào Sở Liên cũng chịu thiệt.

Bao năm nay, thứ duy nhất Sở Liên có thể ngẩng đầu khoe với nàng ta chính là tòa tú lâu này. Vì để nhìn thấy dáng vẻ Sở Liên nghẹn khuất, vừa hay Sở Liên xuất giá, Uyên tỷ nhi liền nằng nặc đòi mẹ dọn đến tú lâu này. Nàng ta chờ mong Sở Liên hồi môn, thấy nơi ở của mình bị chiếm, sẽ đau lòng thế nào.

Nhưng giờ đây Sở Liên lại chẳng để tâm, đến nửa phần thương cảm cũng không có, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng — khiến nàng ta giận mà không phát được, giống như đấm một quyền vào bịch bông, khí lực bỏ ra uổng phí, chỉ tự mệt mình.

“Ngươi! Ngươi…” Uyên tỷ nhi đen mặt, chỉ vào Sở Liên mà chẳng nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Đại tẩu Dung thị vừa tới thấy tình hình ấy cũng âm thầm thở phào, hung hăng liếc Uyên tỷ nhi một cái, rồi ôn hòa đi đến bên Sở Liên: “Lục muội đến chỗ ta đi, cũng không xa đâu. Nếu muội mệt, thì nghỉ tạm ở đình bên cạnh hồ trong Hòa viện, ta sai nha đầu chạy một chuyến là được.”

Sở Liên cảm tạ đại tẩu, rồi mang theo Hỉ Nhạn đi cùng nàng ấy đến Hòa viện.

Phủ Anh Quốc công, đại phòng vẫn ở Đông xuyên viện, cách Tây xuyên viện của Nhị phòng khá xa. Sở Liên sợ lại sinh thêm rắc rối không cần thiết, nên từ chối đến Đông viện, chỉ đến Hòa viện nghỉ ngơi.

Hòa viện cách Ám Hương viên không xa, hiện không ai ở. Nơi đây từng là chỗ ở của Thái phu nhân phủ Anh Quốc công. Sau khi Thái phu nhân mất thì bỏ không cho đến nay.

Bên cạnh rừng hải đường trong Hòa viện có một cái đình nhỏ, đúng vào lúc cảnh sắc đẹp nhất, thường là nơi các phu nhân tiểu thư trong phủ dạo chơi nghỉ chân.

Dung đại tẩu lo đám cô nương trong phủ lại gây chuyện, nên viện cớ muốn nói chuyện riêng với Sở Liên, đem nàng đi. Nàng đích thân ở bên nói chuyện, cùng Sở Liên tản bộ.

Không lâu sau, đến đình nghỉ bên ngoài Hòa viện. Ma ma bên người Dung đại tẩu đã chu đáo bày trà điểm tâm trong đình.

“Lục muội tạm nghỉ ở đây một lát nhé. A Tần chạy nhanh lắm, chẳng mấy chốc sẽ quay lại.”

“Đại tẩu đừng lo, chỉ là hơi đỏ chút thôi, giờ không đau nữa rồi.”

Quả thực là không còn đau. Nhưng Sở Liên da trời sinh trắng nõn mịn màng, đôi bàn tay lại mềm mại trắng trẻo, nên trên mu bàn tay nổi rõ một mảng đỏ cỡ ngón tay, nhìn rất dễ thấy.

Lại thêm là vết bỏng, lớp da phía ngoài đã hơi phồng lên, như sắp nổi bọng nước.

Nhưng chút thương ấy chẳng đáng kể. Nghĩ đến cuối cùng cũng rời khỏi cái nơi đầy “mìn” tên là rừng trúc kia, Sở Liên thở phào nhẹ nhõm.

Có vài người, quá nguy hiểm, nên càng xa càng tốt.

Nhưng Sở Liên đã xem thường sức mạnh trói buộc của cốt truyện nguyên tác.

Trong bóng tối, Hạ Tam Lang đang đứng nhìn nàng, ánh mắt sâu như biển, đem mọi cử động lời nói của nàng thu hết vào đáy mắt.

Đúng lúc này, từ xa có một tiểu nha đầu chạy vội đến, ghé tai nói nhỏ bên Dung đại tẩu điều gì. Dung đại tẩu lập tức đổi sắc mặt, ngập ngừng một chút rồi áy náy nói với Sở Liên: “Lục muội, đại tẩu có việc gấp phải xử lý, nên đi trước. Nửa canh giờ nữa là dùng cơm trưa, muội nghỉ xong cứ đến tiền viện nhé.”

Thấy nàng gấp gáp, Sở Liên liền đồng ý, thúc giục nàng đi lo việc.

Giờ trong đình chỉ còn chủ tớ Sở Liên và Hỉ Nhạn.

Đúng lúc Sở Liên bưng chén trà định nhấp một ngụm, sau lưng chợt vang lên tiếng bước chân nhẹ, tiếp sau đó là một giọng nam trầm thấp, khẽ khàn: “Liên nhi.”

Toàn thân Sở Liên lập tức cứng đờ. Khi quay lại nhìn rõ dung mạo và y phục của người tới, trong lòng nàng thầm rủa một tiếng: Rõ ràng là không muốn tha cho ta mà!

Hào quang nữ chính cũng quá mạnh rồi đấy! Nàng trốn đến tận đây mà vẫn gặp được Tiêu Bác Giản!

Hỏi vì sao Sở Liên chỉ liếc mắt đã nhận ra người trước mặt — bởi trong nguyên tác, tác giả đã tả dung mạo hắn vô cùng chi tiết.

Tiêu Bác Giản dung mạo rất đẹp. Dù trong lòng Sở Liên, hắn vẫn kém Hạ Tam Lang một chút, nhưng khách quan mà nói, hắn là một mỹ nam tử hiếm có.

Dung mạo kiểu gì? Chính là kiểu “mỹ nam hoa” thịnh hành thời hiện đại, mang theo vài phần nhu hòa. So với hắn, Hạ Tam Lang càng giống một nam tử anh tuấn quang minh chính đại.

Đích mắt trái của Tiêu Bác Giản có một nốt ruồi lệ màu đen xanh, càng khiến hắn thêm vài phần mị hoặc hiếm thấy ở nam nhân.

Gương mặt này nếu đặt vào thời Ngụy Tấn, chắc chắn là loại người “đoạn tụ phân đào”*…

(*Chỉ những mỹ nam bị nam nhân khác say mê – ý chỉ đồng tính luyến ái.)

Tuy trong truyện đã miêu tả hắn rất kỹ, nhưng vẫn không bằng tận mắt thấy.

Sở Liên đau đầu không thôi, lập tức đứng dậy định bỏ chạy. Nào ngờ Tiêu Bác Giản bước nhanh tới, hai tay dang ra chặn đường đi của nàng.

“Liên nhi, nàng… chẳng lẽ không muốn gặp ta nữa sao?”

Trong lòng Sở Liên chửi thầm, hận không thể tại chỗ trở mặt. Nhưng nghĩ đến thế lực sau này của người này, nàng đành cố nhịn, cúi đầu không nói, sợ bị hắn phát hiện nàng không phải “hàng nguyên bản”, chẳng phải tự rước họa vào thân sao?

Tiêu Bác Giản là người tâm cơ thâm độc, cũng chẳng phải kiểu nam tử hiền lành chính trực.

Hỉ Nhạn cảm giác được tiểu thư nhà mình bài xích rõ ràng, lập tức chắn trước mặt, bảo vệ Sở Liên: “Tiêu công tử, nam nữ có khác biệt, hơn nữa tiểu thư nhà ta đã là người có chồng, xin công tử tự trọng!”

Tiêu Bác Giản sắc mặt đau khổ, nắm chặt nắm tay, đôi mắt đào hoa hơi nhếch mang theo thâm tình, chăm chú nhìn Sở Liên cúi đầu. Thần thái ấy, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ tin rằng hắn thật sự chân tình.

Hắn mím chặt môi, gương mặt đầy nhẫn nhịn cùng đè nén: "Liên Nhi, là ta không phải, là ta vô dụng. Giờ nàng có phải đã hận ta, chán ghét ta, đến cả liếc mắt một cái cũng không muốn nhìn ta nữa?"

Sở Liên đứng sau lưng Hỉ Nhạn, cúi đầu đến mức mặt cũng sắp vặn vẹo.

Má ơi, đây là lời thoại gì thế này! Có cần sến đến vậy không! Lúc đọc truyện thì còn thấy khá sâu tình, giờ chính mình trải qua, chỉ muốn tìm miếng đậu phụ đập đầu chết đi cho xong.

Mỹ nam ơi, ngươi đẹp thế này, đến nữ nhân đứng trước mặt ngươi cũng phải tự ti rồi, ngươi nói mấy lời này với phụ nữ có phải hơi quá đáng không!

QpG5u+TiZi96/EDnnzV0XA==

Bình luận
Sắp xếp
    📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
    📛 Mua Chặn Quảng Cáo
    Gói chặn quảng cáo
    Giá: 19,000 VNĐ
    Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
    Gói chặn quảng cáo
    Giá: 38,000 VNĐ
    Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
    Gói chặn quảng cáo
    Giá: 57,000 VNĐ
    Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 3 tháng
    Phản hồi

    Phản hồi nhanh


    Hãy cung cấp thông tin càng chi tiết càng tốt, để chúng tôi có thể hiểu rõ vấn đề bạn đang mắc phải một cách nhanh nhất

    Gửi message