Thiệu Ngôn cảm thấy mình đã rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, hắn trở nên không nỡ rời đi.
Không muốn rời khỏi tiên sinh, không muốn rời khỏi cái nhà này.
Không muốn trở lại căn hộ chỉ có một mình mình kia.
Mỗi ngày vào khoảnh khắc rời khỏi Cố trạch, tâm tình của hắn luôn là buồn bã không vui.
Hắn bắt đầu trở nên vô cùng khao khát, khao khát một ngày nào đó tiên sinh có thể mở miệng nói với hắn: “Hôm nay không cần trở về, ở lại đi.”
Nếu có thể, hắn bằng lòng bị bóp giữ một trăm lần. (Nhắc nhẹ: bóp giữ giống như cuối chương trước)
Hắn bắt đầu cảm giác được sự kỳ ảo của dòng thời gian trôi.
Khi ở chung cùng với tiên sinh, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, còn khi hắn một mình lái xe về nhà, nửa đêm về sau lại có vẻ quá dài.
Hắn luôn vô tình hữu ý kéo dài thời gian ở chung với tiên sinh, âm thầm học rất nhiều phương pháp, cố gắnglàm cho anh không rời khỏi mình. Tiên sinh thoạt nhìn rất thích những kỹ xảo đó của hắn, nhưng trừ những ngày cần được đánh dấu, hắn luôn được mời đi trước mười hai giờ đêm.
Xem ra hiệu quả của những cuốn sách này cũng giới hạn tới đây.
Thiệu Ngôn cất một chồng sách kiểu như《Làm thế nào hôn môi để người ấy muốn ngừng mà không được》, 《Một trăm phương pháp châm lửa thân thể Omega》 ở trên tay vào trong thùng tái chế, mở trang web bắt đầu xem, sau nửa giờ, chốt đơn hai cuốn sách bán chạy 《Mười tuyệt chiêu khiến người yêu không nỡ để bạn đi》và 《Làm thế nào để người ấy chủ động kêu ngủ lại》, cũng ghi chú đơn hàng gấp.
Tốc độ giao hàng của hiệu sách này vẫn xem như chấp nhận được, sáng sớm hôm sau đã giao đến tận nhà.
Thiệu Ngôn chờ không kịp lúc tan tầm trở về xem từ từ, dứt khoát đặt sách trong xe, định mang đến công ty, ban ngày tìm thời gian rảnh rỗi nghiên cứu.
Trong khoảng thời gian này Thiệu Ngôn rất nhàn nhã, hiếm khi có thể lười biếng trong thời gian làm việc.
Nhưng ngược lại tiên sinh có vẻ khá bận rộn, ngày nào cũng cùng hắn đi làm và tan làm, thời gian làm việc bị xếp lịch đầy kín.
Thiệu Ngôn có lòng chia sẻ một ít với ngài ấy, nhưng tiên sinh trông có vẻ rất hưởng thụ tình trạng này.
—— Vì nguyên nhân thân thể, đã rất nhiều năm tiên sinh không có làm việc với tinh thần tràn đầy năng lực liên tục như vậy.
Hiện tại hiếm khi giải quyết được nỗi lo về sau, anh sẵn lòng trở về nhịp sống bận rộn thế này, Thiệu Ngôn cảm thấy đây cũng là một chuyện tốt.
Người nỗ lực làm việc luôn luôn có vẻ ngoài hết sức quyến rũ.
Tiên sinh càng là như thế, dáng vẻ cả người anh phát ra sự tự tin, thật sự quá gợi cảm.
Thiệu Ngôn trước hết đưa Cố Khinh Ngư đến văn phòng, sau đó tìm cớ xuống lầu, trở lại xe lấy sách. Để che giấu, hắn còn mang theo hai tập hồ sơ xuống, kẹp sách mới mua vào trong.
Lúc quay lại lên lầu, vừa bước ra thang máy, liền gặp được trợ lý Mạnh đang đi tới ở phía trước, đối phương tựa như có chút hoảng loạn, Thiệu Ngôn nhíu nhíu mày: “Sao vậy?”
“Không, không có gì.” trợ lý Mạnh nuốt nuốt nước miếng, mạnh mẽ tự trấn định: “Tôi, tiên, tiên sinh kêu tôi qua.”
Thiệu Ngôn gật gật đầu, ánh mắt đảo qua bìa hồ sơ trong tay cậu ta, tùy ý hỏi: “Muốn nói chuyện về công trình mới của Thụy Khoa à?”
Trợ lý Mạnh chần chờ trong một chớp mắt, mới nói: “Vâng, đúng vậy.”
Thụy Khoa là công ty con mới hoàn tất thu mua năm trước, lúc ấy chính là do Thiệu Ngôn phụ trách, từ đó về sau chuyện của Thụy Khoa cũng đều do hắn xử lý. Thiệu Ngôn nhớ rõ lần đó vì làm vụ này rất tốt, mà tiên sinh đã tặng hắn một chiếc xe, chính là chiếc xe gần đây mỗi ngày hắn đều lái kia.
Có điều chiếc xe đó phần lớn thời gian đều đậu ở Cố trạch, đi làm và tan làm hắn đều lái xe của tiên sinh.
Trong mắt Thiệu Ngôn hiện lên một tia nhu tình, thấy trợ lý Mạnh vẫn ngây ra đó, liền hỏi: “Sao cậu còn chưa đi?”
Trợ lý Mạnh vội vàng nói: “Vâng, tôi đi qua đó ngay đây.”
Bước chân cậu ta có chút hốt hoảng, Thiệu Ngôn thầm nghĩ: Trợ lý Mạnh dạo này không biết bị cái gì, lúc nào nhìn thấy hắn cũng giống như thấy quỷ.
Hấp ta hấp tấp.
Mong rằng cậu ta ở trước mặt tiên sinh đừng có hấp tấp như vậy.
Thiệu Ngôn cầm hồ sơ vội vàng đi vào văn phòng, vừa rồi hắn ở thang máy lật xem trước hai trang, cảm thấy rất có lý, trong sách nhắc tới ánh đèn dìu dịu, âm nhạc và xông hương phù hợp có lẽ sẽ giúp mình đạt được mục, hắn phải nghiên cứu cụ thể một chút về cách làm.
……
Trợ lý Mạnh bước vào văn phòng của Cố Khinh Ngư, vẫn còn hơi hoảng hốt chưa bình tĩnh.
Cố Khinh Ngư bớt thời giờ ngẩng đầu lên khỏi đám công việc phức tạp, liếc mắt một cái nhìn ra sự khác thường của cậu ta, cũng nhíu nhíu mày, hỏi: “Sao vậy?”
Phản ứng này gần như y chang ……
Trợ lý Mạnh nuốt nuốt nước miếng, vấp váp nói: “Tôi, vừa nãy gặp được Thiệu tổng, ở bên ngoài.”
Cố Khinh Ngư nghi hoặc: “Gặp thì gặp, cậu sợ cái gì?”
Trợ lý Mạnh do dự nói: “Anh ấy đã biết, tôi đến báo cáo với ngài về tiến độ của Thụy Khoa.”
Tay gõ bàn phím của Cố Khinh Ngư hơi khựng lại, làm như suy nghĩ gì đó rồi nhìn cậu ta, mỉm cười, hỏi: “Vậy phản ứng của anh ta thế nào?”
Trợ lý Mạnh lộ ra vẻ mặt chần chờ, cẩn thận nhớ lại, không chắc chắn lắm nói: “Anh ấy hình như, không có phản ứng gì? Chỉ giục tôi đi nhanh đến đây.”
Cố Khinh Ngư cười lạnh một tiếng, ngửa đầu dựa vào lưng ghế to rộng.
Cái tên kia, thật đúng là sung sướng mà.
Ban ngày xem sách giải trí, buổi tối yêu đương, còn cầm tiền lương phong phú như vậy.
Thần tiên cũng không sung sướng bằng hắn đâu.
Trợ lý Mạnh thấy tiên sinh không nói lời nào, liền bắt đầu báo cáo tiến triển của dự án Thụy Khoa.
Nói một hồi, giọng nói lại càng lúc càng nhỏ.
Bởi vì cậu ta cảm giác, tiên sinh dường như đang nhìn mình.
Cậu ta lặng lẽ liếc mắt một cái, báo cáo lập tức bị vấp.
Tiên sinh quả nhiên đang nhìn mình.
Cách cặp mắt kính gọng vàng kia, lộ ra tới ánh mắt tuyệt đối không thể gọi là ôn hoà thân thiện, tựa như mang theo chút phiền chán, lại mang theo chút tức giận.
Trợ lý Mạnh không rõ mình làm sai chuyện gì, ngập ngừng một lát, mới thử mở miệng, hỏi dò ngài ấy: “Tiên sinh, báo cáo của tôi có chỗ nào không ổn sao?”
Cố Khinh Ngư tháo mắt kính xuống, xoa xoa chân mày.
Một bên hỏi cậu ta: “Bên HR tiến triển thế nào? Người tôi muốn, khi nào mới có thể vào vị trí?”
Gương mặt trợ lý Mạnh lộ vẻ khó xử: “Thật ra đã chọn được mấy người, nhưng sau khi nói chuyện, đều cảm thấy không thích hợp lắm.”
Cố Khinh Ngư đến nay chưa gặp được người nào, nói cách khác, những người đó ngay cả tư cách xuất hiệntrước mặt anh cũng không có.
“Kêu bọn họ nhanh một chút.” Cố Khinh Ngư chậc một tiếng, đẩy hồ sơ trước mặt, ghét bỏ nói: “Trước khi người được chọn vào vị trí, những việc này, vẫn tìm Thiệu tổng của cậu mà báo cáo đi.”
Trợ lý Mạnh cảm thấy cậu đã mơ hồ hiểu ra điều gì đó, nhưng lại sợ mình hiểu sai.
Ý của tiên sinh, chẳng lẽ là nói: Những việc này từ đây về sau đừng đến làm phiền ngài ấy nữa?
Chuyện này thật đúng là khiến người ta quá khó hiểu.
Đầu tiên là Thiệu tổng với danh hiệu “cuồng làm việc” bị tước mất quyền làm việc, không những không có bất kỳ cảm giác nguy cơ gì, ngược lại mỗi ngày đều vui đến quên cả trời đất trốn trong văn phòng xem sách bậybạ. Còn tiên sinh rõ ràng có ý thu hồi quyền lực, thì sau một thời gian bận rộn lại cảm thấy mất kiên nhẫn, cũng rõ ràng từ chối làm những việc này, khiến sự việc lùi lại hoàn toàn.
Trợ lý Mạnh nghĩ: Nếu mình đoán không sai, hai vị sếp lớn này thật ra đều không vui vẻ tiếp nhận mấy việc này giống như trong tưởng tượng của cậu?
Nhưng vậy cũng quá phi lý rồi nhỉ?
Dù sao, ngày thường trông bọn họ đều có vẻ là người, yêu thích công việc như thế?
Nhất định là cậu chưa đủ tư cách, mới có thể sinh ra một ít ảo giác “Mọi người đụng chạm tôi, tôi đụng chạm mọi người”, cảm thấy tất cả mọi người cũng giống mình, mỗi ngày để kiếm sống, mới phải miễn cưỡng xốc lại tinh thần, để ứng phó với mấy công việc này.
Trợ lý Mạnh gõ cửa văn phòng Thiệu tổng, liếc mắt một cái liền thấy đối phương vội vội vàng vàng dùng tài liệu che quyển sách đáng nghi bên dưới, bày ra dáng vẻ ngồi nghiêm chỉnh.
Trợ lý Mạnh cạn lời trong chớp mắt, thầm nghĩ: Thiệu tổng ước chừng rất ít lười biếng, cho nên không biết động tác nhỏ của mình trông rõ ràng tới cỡ nào.
Cậu cũng chỉ có thể coi như không hề thấy gì, vẻ mặt như bình thường nói: “Tiên sinh kêu tôi tới báo cáo với ngài.”
Biểu tình trên mặt Thiệu tổng không chê vào đâu được, hắn bình tĩnh tiếp lời: “Được, cậu nói đi.”
Trợ lý Mạnh lúc này mới cảm thấy mọi thứ khôi phục bình thường: Chính mình nhất định là suy nghĩ quá nhiều.
Nhìn Thiệu tổng của bọn họ đi, rõ ràng vẫn yêu nghề kính nghiệp như vậy!
Trợ lý Mạnh đang định bắt đầu báo cáo, thì nghe thấy điện thoại nội bộ trước mặt Thiệu tổng vang lên, ngài ấy không để ý lắm ấn vào loa, giọng em gái lễ tân từ bên trong truyền ra: “Thiệu tổng, có chuyển phát nhanh của ngài, ghi chú rằng cần đích thân ngài ký nhận.”
Vì thế Thiệu Ngôn ngắt lời cậu, nói: “Trước hết tạm dừng đã, tôi đi nhận chuyển phát nhanh một chút.”
Trợ lý Mạnh tỏ vẻ hiểu ý.
Thứ cần Thiệu tổng đích thân ký nhận, nhất định là cực kỳ quý trọng nhỉ!
……
Khi Thiệu Ngôn tan làm, trong tay ôm một thùng giấy to cỡ trái bóng rổ.
Cố Khinh Ngư nhìn hắn đặt cái thùng thật cẩn thận ở ghế sau, nhíu mày hỏi: “Anh lại mua thứ kỳ kỳ quái quái gì?”
Thiệu Ngôn thoáng chột dạ, ngay sau đó nói: “Lần này rất bình thường, tôi bảo đảm.”
Cố Khinh Ngư nhớ tới ghi chép mua sắm kỳ quái của hắn trong khoảng thời gian này, gò má hơi nóng, ho một tiếng: “Đừng dùng địa chỉ công ty làm mấy chuyện này.”
Thiệu Ngôn hơi ngẩn ra, cười khẽ: “Thật sự không phải …… tôi biết chừng mực, những cái đó tôi sẽ cho gửi về nhà.”
“Ha, chừng mực?”
Người có chừng mực sẽ ở công ty xem loại sách kia sao?
Nhưng Cố Khinh Ngư lại không thể nói rõ gần đây mình gắn thiết bị theo dõi ở văn phòng hắn.
Sau khi trở về tháo hộp ra, phát hiện bên trong chỉ là hương liệu để xông thơm bình thường, thế mà thật sự không làm chuyện xấu gì.
Cố Khinh Ngư cảm thấy không quen vì những lo lắng ngày càng kỳ lạ của mình.
Trợ thủ đắc lực từ trước đến giờ vừa nghe lời vừa đáng tin cậy như vậy, chỉ trong một thời gian ngắn đã biến thành chú chó Husky không trông chừng cẩn thận thì có thể phá nát ngôi nhà bất kỳ lúc nào, cho dù là ai cũng không thể quen được đúng không.