Chương đã bị khóa, nếu muốn đọc tiếp bạn vui lòng Click ADS banner để mở khóa chương truyện !
hoặc

Mời bạn CLICK ADS để mở khóa toàn bộ chương .

Sự kiện công khai đầu tiên trong năm mới của Âu Tân là một buổi dạ tiệc từ thiện, nhằm mục đích gây quỹ để cung cấp nơi trú ẩn, tư vấn tâm lý, hỗ trợ về y tế và hỗ trợ về pháp luật cho những đứa trẻ bị bạo lực gia đình.

Làm người tổ chức và người chủ trì của buổi dạ tiệc, Cố Khinh Ngư đã đến sảnh tiệc từ sớm, làm các bước chuẩn bị cuối cùng cho sự kiện từ thiện mà bọn họ đã kiên trì nhiều năm này.

Sảnh tiệc trang trí ấm cúng và trang trọng, cắm hoa nghệ thuật cùng những đồ vật trang trí tinh tế điểm xuyết ở mỗi ngóc ngách.

Khách khứa lục tục đến, bọn họ mặc những bộ đồ lộng lẫy, cầm ly rượu dạo quanh sảnh tiệc, ăn uống linh đình, chuyện trò vui vẻ. Cố Khinh Ngư bị vài đối tác kinh doanh vây quanh, mọi người đều rất tò mò anh sẽ quyên tặng bộ sưu tập quý giá gì cho buổi đấu giá từ thiện tối nay.

Thiệu Ngôn vẫn như mọi khi, an tĩnh đứng bên cạnh anh, chỉ vào thời điểm cần thiết mới chủ động tung ra đề tài, duy trì không khí sinh động.

Cố Khinh Ngư vừa nói chuyện với mọi người, vừa nhịn không được âm thầm cười lạnh.

Hôm đó sau khi bị anh đuổi ra khỏi phòng, Thiệu Ngôn ngoài mặt có vẻ an phận trở lại. Bao gồm cả khi anh gặp mặt hai Alpha kia, đều không gây chuyện gì. Nhưng mà, trong lòng Cố Khinh Ngư lại cảm thấy kỳ quái, tại sao hai người bác Hoàng chọn ngẫu nhiên, đều chính xác giẫm trúng điểm mấu chốt của anh như vậy.

Hỏi ra liền biết ngay, hoá ra hai người này đều do Thiệu Ngôn đề cử.

Trong lòng Cố Khinh Ngư bùng cháy lên một cơn lửa giận không tên.

Hôm đó hơn phân nửa là do anh quá mệt mỏi, mới mơ màng hồ đồ đồng ý cạnh tranh công bằng gì đó, quả thực là vác đá đập vào chân mình.

Anh từng nghĩ, nếu Thiệu Ngôn lại mạo phạm mình, thì tuyệt đối không thể tiếp tục nhẹ nhàng bỏ qua giống như trước đây. Mấy năm nay đối xử với hắn quá tốt, thậm chí quên mất ngay từ đầu người này vốn chính là một con sói hoang khó thuần.

Năm đó anh đã tốn không ít tâm tư, mới khiến hắn một lòng một dạ với mình.

Thiệu Ngôn đại khái là cảm giác được gì đó, mấy hôm nay thành thật một cách đáng ngạc nhiên. Trừ những lúc riêng tư không có ai hắn luôn nhịn không được phóng thích tin tức tố để thăm dò giới hạn nhẫn nại của anh, thì ngoài mặt quan hệ của hai người dường như không có gì thay đổi, vẫn là hình thức ở chung trước kia.

Ngay cả bác Hoàng và mấy người kia cũng không nhìn ra làn sóng ngầm giữa bọn họ.

Tầm mắt Cố Khinh Ngư lơ đãng đảo qua cổ tay Thiệu Ngôn, cũng không bất ngờ khi chiếc đồng hồ cổ mua với giá cao trong lần đi Thụy Sĩ này đã được hắn đeo trên tay.

Từ trước, tặng quà cho Thiệu Ngôn không thể nghi ngờ là một trải nghiệm khiến người ta vui sướng, hắn luôn không chút che giấu biểu hiện sự yêu thích đối với món quà, lần nào cũng gấp không chờ nổi muốn sử dụng.

Nhưng mà, hiện giờ sự phát hiện vốn nên làm cho tâm tình anh vui sướng này, lại đổi lấy một sự tức giận không ai biết.

Cố Khinh Ngư suy nghĩ có chút lan man, tiết mục đấu giá từ thiện của các năm, anh luôn thích để ý giùm đối phương. Chẳng hạn như trong số các món đồ lần này, có một bức tranh của hoạ sĩ nổi tiếng mà xưa nay Thiệu Ngôn đều rất ưng ý.

Trong lòng không vui vẻ khi giúp hắn đấu giá, nhưng lại sợ bỏ lỡ lần này, lần sau sẽ khó có cơ hội như vậy.

Dù sao tác phẩm nổi tiếng không phải lần nào cũng có.

Nghĩ đến đây, tâm tình Cố Khinh Ngư càng thêm không tốt. Anh tâm sự nặng nề, cũng không chú ý đến vẻ mặt đột biến của Thiệu Ngôn ở bên cạnh mình.

Thiệu Ngôn thấp giọng nói bên tai Cố Khinh Ngư: “Tiên sinh, tôi rời đi trước một lát.”

Cố Khinh Ngư cảm thấy ngạc nhiên, nhìn thoáng qua theo tầm mắt của hắn, ánh mắt hơi khựng lại, gật gật đầu.

Các vị khách đang nói chuyện với nhau nghi hoặc hỏi: “Thiệu tổng đây là ……”

Cố Khinh Ngư bình thản cười, cầm ly rượu lên nói: “Anh ta có chút việc phải đi xử lý trước, không cần để ý đến anh ta.”

Thiệu Ngôn sau khi nhận được sự cho phép liền nhanh chóng rời đi, đến khu nghỉ ngơi được bố trí thêm trên lầu hai của sảnh tiệc, các khách mời đi lướt qua đều chỉ nhìn một cái, không nghĩ gì nhiều.

Lúc Thiệu Ngôn từ dưới lầu đi lên, đã gọi điện thoại cho đội trưởng đội vệ sĩ, Lâm Kỳ.

Nhận được hồi đáp xong, lập tức băng qua hành lang, đi đến trước một cánh cửa.

Đẩy cửa đi vào, trên ghế sofa ở bên trong, có một vị Omega trung niên ngồi thở hồng hộc đang sửa sang lại cổ áo, không phải Thương Thiệu Lâm – cha của Cố Khinh Ngư – thì là ai?

Trên thực tế, ngay khi Thương Thiệu Lâm vừa xuất hiện tại buổi tiệc, Thiệu Ngôn đã nhìn thấy, cũng lập tức âm thầm cảnh báo với đội trưởng Lâm Kỳ.

Quả nhiên, đối phương đến đây không có ý tốt, lén lút đi về hướng sân khấu, không biết ý đồ gì.

Nhưng bất kể mục đích của ông ta là gì, trước khi hành động đã bị nhóm vệ sĩ chuyên nghiệp chặn đứng.

Thương Thiệu Lâm mới vừa bước lên sân khấu, cổ áo đã bị túm lại, ngay sau đó miệng bị bụm chặt, cả người nhanh chóng bị kéo ra hậu trường, toàn bộ quá trình kết thúc trong vòng vỏn vẹn vài giây. Hiện trường chỉ có vài người chú ý thấy trận ồn ào ngắn ngủi này, nhưng bọn họ rất nhanh đã được trấn an và cảnh cáo, không được tiết lộ chuyện này ra ngoài.

Ánh đèn trong phòng nghỉ mờ tối, bầu không khí áp lực, mấy vệ sĩ đứng ở bốn góc phòng, hình thành một tấm khiên vô hình. Thương Thiệu Lâm bị cưỡng ép mang vào đây, gương mặt vốn tức giận ngay khi nhìn thấy Thiệu Ngôn lập tức trở nên trắng bệch, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

“Xem ra bài học lần trước, ngài vẫn chưa quên.”

Thiệu Ngôn bước tới gần, tin tức tố mạnh mẽ trong nháy mắt phát ra, các vệ sĩ Beta ở đây đều thờ ơ, Thương Thiệu Lâm lại không thể nào ngăn cản cảm giác áp bách này. Thiệu Ngôn lạnh lùng nhìn ông ta, thấp giọng nói: “Ngài hẳn là rõ ràng, ở sự kiện có mặt tiên sinh, ngài không bao giờ được hoan nghênh. Nói đi, hôm nay tới là muốn làm cái gì?”

Thương Thiệu Lâm giãy giụa muốn phản đối, giọng nói run rẩy nhưng cứng rắn: “Tao chỉ là muốn gặp con trai tao, làm cha, chẳng lẽ tao không có cái quyền này? Tụi mày không thể đối xử với tao như vậy!”

“Gặp tiên sinh? Vậy tại sao đi thẳng lên sân khấu?”

Thiệu Ngôn căn bản không tin lời nói dối này, trong nháy mắt tăng cường sự áp chế của tin tức tố. Thương Thiệu Lâm cảm thấy một áp lực vô hình tấn công tới, hai chân nhũn ra, gần như không thể đứng thẳng. Ông ta thở hổn hển, trên trán túa ra mồ hôi lạnh.

Thiệu Ngôn tiến lên một bước, nắm lấy cổ áo ông ta, ép ông ta vào góc tường, trong mắt tràn đầy vẻ uy hiếp: “Ông tốt nhất thành thật giải thích, ông rốt cuộc muốn làm cái gì? Nếu không nói thật, tôi có rất nhiều biện pháp khiến ông mở miệng.”

Thương Thiệu Lâm sắc mặt trắng bệch, giọng nói run run: “Mày …… mày dám? Mày chỉ là một con chó do Cố gia nuôi, mà tao là cha của nó!”

Thiệu Ngôn cười lạnh một tiếng, sức lực trên tay không giảm, trong mắt hiện lên một tia khinh thường: “Cha? Ông cũng xứng? Loại phế vật tham lam, một con đĩa chỉ biết bám vào người tiên sinh hút máu như ông ư!”

Thương Thiệu Lâm cả người run rẩy, nhưng không có cách nào cãi lại.

Ông ta đương nhiên là cha ruột của Cố Khinh Ngư, nhưng Cố Khinh Ngư không thừa nhận ông ta, cho nên,cho dù là một con chó bên người thằng con, cũng có thể tùy ý sỉ nhục ông ta như vậy! Hai mắt Thương Thiệu Lâm bắt đầu dao động, ý đồ tìm kiếm cơ hội thoát thân, nhưng sự áp chế bởi tin tức tố mạnh mẽ của Thiệu Ngôn làm cho ông ta không có sức giãy giụa.

“Nói rõ ràng, mục đích của ông là gì?”

Thương Thiệu Lâm thở hổn hển, ánh mắt lập loè, ông ta không thể chịu nổi uy áp của Thiệu Ngôn, đứt quãng giải thích: “Tao …… tao chỉ là muốn gặp con trai tao.”

Thiệu Ngôn hừ lạnh một tiếng, tăng cường sức áp chế của tin tức tố, Thương Thiệu Lâm cảm thấy giống như bị một tảng đá to đè trên đầu, gần như không thể hít thở. Hai chân ông ta nhũn ra, suýt nữa tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

“Đừng cố gắng lừa gạt tôi.” Giọng Thiệu Ngôn lạnh lẽo.

Thương Thiệu Lâm đau đớn rê.n rỉ: “Là, là thật! Tao muốn gặp con trai tao, Hoa Dương, thằng nhỏ vẫn luôn bị nhốt lại, Tết cũng không được thả ra …… Cố Khinh Ngư, điện thoại đều không gọi được …… Nó họ Cố, tao biết, nó chưa bao giờ xem tao là cha, tao cũng chẳng bao giờ xem nó là con trai ……”

Tuy từ lâu đã biết rằng người này miệng chó không mọc được ngà voi, nhưng bởi vì lời nói của ông ta, Thiệu Ngôn vẫn cảm thấy đau xót cho tiên sinh một hồi.

“Tao biết hôm nay tụi mày tổ chức dạ tiệc từ thiện, nhiều hãng truyền thông và nhân vật nổi tiếng như vậy …… Nếu tao ở trước mặt công chúng lên án nó bất hiếu, có lẽ, nó sẽ nhả ra, kêu cảnh sát thả Hoa Dương của tao …… Á!”

Thương Thiệu Lâm bất thình lình kêu lên đau đớn, cho đến lúc này, ông ta mới biết sự trừng phạt trước đó căn bản không tính là gì cả.

Hình phạt thực sự chỉ mới vừa bắt đầu.

Không biết qua bao lâu, có lẽ rất lâu có lẽ chỉ vài phút, đối với Thương Thiệu Lâm mà nói, mỗi một giây trôiqua đều giống như một năm. Dưới sự áp chế liên tục của tin tức tố, cuối cùng ông ta kiệt sức xụi lơ trên mặt đất, nước mắt nước mũi ràn rụa, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.

“Nghe đây, tiên sinh không muốn gặp ông. Ngài ấy cư xử thuần thiện, nhưng tôi thì khác. Lại thêm một lần nữa, tôi bảo đảm ông sẽ còn thảm hơn đứa con trai đang ở trong tù kia của ông.” Thiệu Ngôn buông lỏng cổ áo ông ta, trong giọng nói tràn đầy vẻ uy hiếp lạnh lẽo, “Bây giờ, cút ra khỏi đây.”

Thương Thiệu Lâm được vệ sĩ nâng dậy, nhưng căn bản không thể đứng vững, ánh mắt loé lên vẻ sợ hãi và không cam lòng. Ông ta hốt hoảng nhìn Thiệu Ngôn một cái, biết nếu tiếp tục dây dưa sẽ chỉ tự mình chuốc lấy cực khổ, cuối cùng bất đắc dĩ rũ mắt xuống, được vệ sĩ mang ra khỏi hiện trường.

Thiệu Ngôn sửa sang lại cổ áo một chút, bình tĩnh nhìn xung quanh, trở lại sảnh tiệc.

Cố Khinh Ngư vẫn đang vui vẻ trò chuyện với các khách mời, không hề bị ảnh hưởng một chút nào.

Thiệu Ngôn đến gần Cố Khinh Ngư, không nói gì.

Cố Khinh Ngư nhìn hắn một cái, cũng không hỏi gì.

Cho đến khi dạ tiệc chính thức bắt đầu, Cố Khinh Ngư đi đến phòng nghỉ thay quần áo, Thiệu Ngôn đi theocùng, bọn họ mới nhắc tới việc này.

Cố Khinh Ngư sửa sang lại mái tóc trước tấm gương trong phòng vệ sinh, hỏi: “Ông ta tới làm gì?”

Thiệu Ngôn nói một cách qua loa: “Hỏi vài câu, ông ta không chịu nói, nên kêu ông ta đi rồi.”

Cố Khinh Ngư xuyên qua tấm gương, nhàn nhạt nhìn về phía hắn: “Nói.”

Thiệu Ngôn do dự một lát, mới trả lời đúng sự thật: “Ông ta muốn lợi dụng giới truyền thông và các nhân vật nổi tiếng tại hiện trường để gây áp lực, ép ngài nhượng bộ, kêu cảnh sát thả Thương Hoa Dương.”

Cố Khinh Ngư khẽ cười một tiếng, nhận xét: “Vẫn ngu ngốc như xưa nay.”

“Chút chuyện cũ này của Cố gia, có mấy ai ở đây không biết rõ? Về phần truyền thông, cho dù ông ta gây ầm ĩ thế nào, sẽ có ai đưa tin ra ngoài sao?”

Thiệu Ngôn thấp giọng nói: “Nhưng tóm lại đối với ngài không tốt lắm.”

Cố Khinh Ngư xoay người yên lặng nhìn hắn một lát, bỗng nhiên giơ tay giúp hắn chỉnh sửa chiếc nơ: “Đương nhiên, tôi không phải nói làm không tốt. Trên thực tế, anh luôn có thể làm mọi chuyện một cách thoả đáng, từ khi anh đến, tôi gần như chưa bao giờ hao tâm tốn sức vì những việc này.”

Thiệu Ngôn được khen, trong lòng dâng lên một chút ngọt ngào bí ẩn.

Sau đêm hôm đó, đây vẫn là lần đầu tiên tiên sinh nói lời tử tế với hắn trong lúc ở riêng.

Giây tiếp theo, Cố Khinh Ngư lại nói: “Anh xem, anh đối với tôi quan trọng như vậy. Thật không dám tưởng tượng, nếu không có anh ở bên cạnh, tôi sẽ phiền não biết bao nhiêu.”

Rõ ràng là lời nói rất hay, nhưng nụ cười của Thiệu Ngôn lại đông cứng nơi khóe miệng. Hắn vẫn nặn ra một nụ cười hoàn mỹ, thấp giọng hứa hẹn: “Tôi sẽ không rời khỏi tiên sinh, vĩnh viễn không bao giờ.”

Cố Khinh Ngư chỉ nhẹ nhàng nhìn hắn một cái, không tỏ ý kiến.

Khi hai người trở lại sảnh tiệc một lần nữa, như thường lệ là tiêu điểm trong tầm mắt của đám đông, thu hút không ít ánh mắt.

Lúc nói chuyện với nhau, có người nhịn không được hỏi Cố Khinh Ngư: “Tại sao không mang bạn trai đến?”

Radar của Thiệu Ngôn lập tức dựng thẳng lên, thầm nghĩ người này vô duyên vô cớ quan tâm đến người không tham gia, hơn phân nửa là để hỏi thăm tiến triển yêu đương của tiên sinh. Nếu tin tức anh chia tay truyền đi, không biết bao nhiêu người sẽ ngo ngoe rục rịch.

Cố Khinh Ngư cũng không bị đề tài này gây khó xử, thuận miệng nói cho qua chuyện: “Cậu ấy bận rộn việc học, tính tình lại có chút thẹn thùng, nên không tới.”

Các khách mời lần lượt đi chọn thức ăn rồi ngồi xuống ăn.

Nếu không phải tình huống cần thiết thì Cố Khinh Ngư sẽ không ngồi cùng bàn ăn chung với người khác, Thiệu Ngôn chọn một băng ghế dài kín đáo, hai người cùng nhau đi qua. Chỗ đó tuy khuất, nhưng không hềngăn cản được nhiều ánh mắt tìm tòi nghiên cứu vẫn luôn bay qua.

Người ngoài nhìn vào không khó phát hiện, Cố Khinh Ngư từ đầu đến cuối đều được chăm sóc từng ly từng tí.

Bất kể là anh muốn ăn món gì, muốn lấy khăn lau tay, hoặc là đổi bộ đồ ăn phù hợp hơn, chỉ cần một ánh mắt, Thiệu Ngôn đã có thể lập tức hiểu ý và thỏa mãn nhu cầu của anh.

Cách đó không xa, một vị Omega lặng lẽ cảm khái với bạn thân: “Thiệu Ngôn rốt cuộc là phó tổng hay là trợ lý của Cố tổng? Sao tỉ mỉ như vậy.”

Trong giọng nói không giấu vẻ mơ ước, bạn thân lại không để ý cười nói: “Những người khác lại không đượchưởng cái phúc này, lòng tốt của hắn chỉ dành riêng cho Cố tổng.”

Omega không phục, hỏi lại: “Chẳng lẽ ngay cả bạn đời tương lai của hắn cũng không xứng?”

Liền có người lên tiếng châm chọc nói: “Cậu có từng thấy Omega nào xuất hiện bên cạnh hắn không?”

Thấy ánh mắt hai người nhìn qua, giọng điệu của người nọ càng tỏ ra khinh thường: “Cậu nghĩ hắn là người tốt à? Loại Alpha này, tâm tư rất sâu. Ở trước mặt Cố tổng luôn bày ra bộ dạng phúc hậu và vô hại, nhưng thủ đoạn ngầm nhiều lắm đó! Nghe nói lúc trước hắn gánh án kiện đi vào Cố thị, nếu không phải Cố tổng chống lại số đông kiên trì bảo vệ hắn, đoán chừng lúc này còn ở trong tù.”

Những người biết đoạn quá khứ này đều im lặng không nói, những người không biết lại giật mình kinh sợ.

“Sao có thể? Thiệu tổng là phó lãnh đạo của Cố thị đấy!”

Người nọ hiển nhiên vô cùng không phục đối với Thiệu Ngôn, lạnh lùng nói: “Không ai có thể trọng dụng một người như vậy mà không hề có khúc mắc, ngoại trừ Cố tổng. Nếu nói hắn không âm thầm lén lút giở thủ đoạn gì đó, thì tớ chẳng tin đâu!”

“Nhưng tôi nghe nói, độ xứng đôi của Thiệu tổng và Cố tổng rất thấp, giữa bọn họ là không có khả năng!”

“Đây mới là chỗ cao minh của hắn.” Người nọ khinh thường nói: “Các cậu không cảm thấy như vậy rất bạch liên hoa sao?”

Alpha cấp bậc SSS có thính lực nhanh nhạy vượt xa người thường, cho dù thân ở trong góc, cũng nghe rất rõ ràng cuộc nói chuyện phía bên này, Thiệu Ngôn mắt điếc tai ngơ, mặt không đổi sắc lột vỏ tôm cho Cố Khinh Ngư.

Nhưng nội tâm không khỏi thầm nghĩ: Bạch liên hoa là ý gì? Sau khi trở về, phải tra tài liệu một chút.


📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19,000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38,000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 57,000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 3 tháng