Chương đã bị khóa, nếu muốn đọc tiếp bạn vui lòng Click ADS banner để mở khóa chương truyện !
hoặc

Mời bạn CLICK ADS để mở khóa toàn bộ chương .

Thẩm Dật và trợ thủ rời đi không bao lâu, nửa đường nhận được điện thoại của Thiệu Ngôn, vội vàng kêu trợ thủ quay xe trở lại.

Trong lòng y có chút sốt ruột, thúc giục tăng tốc độ nhanh tối đa.

Cố Khinh Ngư không phải là người dễ dàng đổi ý, rõ ràng trước đó đã kêu y đi rồi, lúc này lại vội vã kêu y trở về, nhất định xảy ra tình huống nào đó. Vốn y đã cảm thấy trạng thái của tiên sinh hôm nay không tốt lắm, nhưng anh ấy cứ muốn chống đỡ, không cho bạn trai đến.

Chẳng lẽ đôi tình nhân này đang giận nhau?

Trong lòng Thẩm Dật dâng lên một tia không vui đối với Tô Dật Du, quả nhiên là vì trẻ tuổi sao? Thế này cũng quá không hiểu chuyện rồi.

Hiện tại rốt cuộc là tình huống thế nào, trong điện thoại, Thiệu Ngôn nói không rõ ràng.

Đối với cái người cùng tuổi trầm mặc ít lời này, Thẩm Dật không thể nói mình hiểu được bao nhiêu, nhưng vẫn cực kỳ rõ ràng sự quan tâm và trung thành của hắn đối với tiên sinh.

Giọng điệu của hắn nặng nề như vậy, cầm chắc là không quá lạc quan.

Đợi đến khi rốt cuộc trở lại biệt thự, Thẩm Dật ở dưới lầu ấn chuông cửa hồi lâu, nhưng trước sau không ai trả lời.

Trong lòng y càng nôn nóng.

Dứt khoát gọi điện thoại cho Thiệu Ngôn.

Trong biệt thự, ở phòng ngủ lầu một, di động rung ong ong không ngừng, Thiệu Ngôn nghe thấy, theo bản năngđịnh đi nhận.

Nhưng bị Cố Khinh Ngư đè giữ gáy lại.

“Không được buông ra.”

Thật ra không phải anh dây dưa không nỡ tách ra, trên thực tế, Cố Khinh Ngư rất đau. Tuyến thể sau cổ đã bị cắn đến mức máu thịt lẫn lộn, nhưng vẫn là không đủ, mỗi lần thử kêu Thiệu Ngôn tách ra, nhiều thì mấy phút đồng hồ, chậm thì mấy chục giây, anh đã không chịu được.

Muốn càng nhiều tin tức tố hơn.

Muốn hắn luôn luôn cung cấp.

Thiệu Ngôn dưới nhiều lần thí nghiệm của anh, lại không dám dễ dàng rời đi nữa.

Răng nanh một khi rời khỏi tuyến thể, muốn tiếp tục đánh dấu, lại phải cắn xuống một lần nữa.

Cố Khinh Ngư làm bằng xương bằng thịt, nửa đời trước sống trong nhung lụa, chưa từng bị tàn phá như vậy.

Chính xác mà nói, thật ra cũng không phải là tra tấn hoàn toàn.

Chỉ cần xem nhẹ đau đớn của vết thương, về mặt s.inh lý lại là sự thỏa mãn.

Đau, nhưng cũng là sướng.

Uống rượu độc giải khát, dùng để mô tả sự sung sướng lúc này, thật sự không thể chuẩn xác hơn.

Vì thế Thiệu Ngôn tiếp tục, mặc kệ di động cứ kêu hết hồi này đến hồi khác.

Dù sao cũng không phải là nơi Cố Khinh Ngư thường ở, tuy rằng công tác cách ly làm rất tốt, nhưng tin tức tố tăng vọt trong quá trình đánh dấu AO, vẫn tràn một ít ra bên ngoài nhà.

Điện thoại trước sau không có ai nhận nghe, Thẩm Dật nôn nóng đi qua đi lại, bỗng nhiên, bước chân y dừng lại, trong mắt biểu lộ một tia khiếp sợ.

Mùi hương này, người bên trong đang ……

Sao có thể? Độ xứng đôi thấp như vậy!

Ngay sau đó, lại có một ý nghĩ hiện lên.

Cho dù độ xứng đôi thấp đến đâu, Thiệu Ngôn cũng là một Alpha, hơn nữa lại là một Alpha cấp SSS siêu mạnh hiếm thấy. Về lý thuyết, Alpha cấp bậc này có thể đánh dấu bất kỳ Omega nào.

Chỉ là, nói như vậy.

Tiên sinh phải chịu đau đớn đến thế nào?

Trong lòng Thẩm Dật nóng như lửa đốt, y bỗng nhiên hiểu ra tại sao tiên sinh muốn y nhanh chóng quay lại.

Đêm nay nếu như không có ai ngăn lại, không có ai kêu dừng.

Có thể sẽ gây ra chết người!

Cho dù có tô điểm cho đẹp thế nào, mọi người cũng không thể không thừa nhận, việc đánh dấu giữa AO, là mộtquá trình máu me, bạo lực, đối với Omega là bên thừa nhận mà nói, là cực kỳ không thân thiện. Độ xứng đôi càng cao, nhu cầu si.nh lý của hai bên sẽ càng dễ dàng được thỏa mãn, thời gian đánh dấu liên tục càng ngắn, kết thúc càng nhanh, thì quan hệ AO càng hài hòa.

Nếu độ xứng đôi quá thấp, bất kể là Alpha hay là Omega, đều khó có thể cảm thấy thỏa mãn.

Omega không được thỏa mãn, triệu chứng của kỳ tình nhiệt khó giảm bớt, việc đánh dấu không có hiệu quả.

Mà Alpha không có được sự thỏa mãn, hệ số nguy hiểm lại là cấp số nhân.

Hắn có thể sẽ bị bản năng thao túng, rơi vào tình trạng đòi hỏi không có chừng mực, cho đến khi chính mình cảm thấy thoả mãn, hoặc Omega chết.

Thẩm Dật tưởng tượng đến khả năng đó, gần như không thở nổi.

Y đột nhiên bắt đầu phá cửa, sau khi vẫn chưa có được tiếng đáp lại, liên tiếp lùi lại mấy bước, hét lớn lên trên lầu: “Thiệu Ngôn, mở cửa!”

Trợ thủ và Lâm Kỳ – đội trưởng đội vệ sĩ trực tối nay – bị sự bùng nổ đột ngột của y làm cho giật mình, vội hỏi chuyện gì xảy ra.

Thẩm Dật đơn giản giải thích vài câu, trợ thủ tuy là beta, nhưng là chuyên gia nghiên cứu hai giới AO, còn Lâm Kỳ quanh năm canh giữ bên người Cố Khinh Ngư, kiến thức về phương diện này cũng có đọc qua đôi chút.

Hai người trong nháy mắt đã hiểu được nỗi lo lắng của y, cũng không kềm được bắt đầu lo lắng.

Trợ thủ giúp y cùng gõ cửa, vừa nhịn không được phân tích: “Thiệu tổng thoạt nhìn không giống là người không đúng mực như vậy, hẳn là không đến nỗi ……”

Lời này của anh ta cũng chính là tự an ủi mình, dáng vẻ Alpha trong quá trình đánh dấu như thế nào, trước kia đã có người từng nghiên cứu. Bọn họ giống như mãnh thú đang trong bữa ăn, bất kể là ý thức cảnh giác, tính công kích, tốc độ phản ứng hay là ha.m m.uốn chiếm hữu, đều sẽ đạt giá trị cao nhất.

Trên thực tế, hành động điên cuồng gõ cửa lúc này của bọn họ, không khác gì một loại khiêu khích.

Nếu Thiệu tổng không chịu buông tiên sinh ra thì cũng thôi, chứ nếu hắn cảm thấy quá trình đánh dấu bị quấy rầy ……

Trợ thủ không dám tưởng tượng bọn họ sẽ gặp phải cơn thịnh nộ như thế nào.

Lâm Kỳ tin tưởng Thiệu Ngôn nhiều hơn một chút, trong lòng tuy rằng nóng ruột, nhưng ngược lại không đến nỗi mất đi chừng mực.

Tiên sinh nếu thật sự gặp nguy hiểm, có rất nhiều cách thức có thể báo động, mà cậu ta vẫn chưa thu được tín hiệu, tình hình hẳn là vẫn trong vòng kiểm soát.

Chỉ là ít nhiều cũng có chút không yên tâm, cậu ta cũng nhịn không được bắt đầu gọi điện thoại cho Thiệu Ngôn.

***

Thiệu Ngôn có thể nghe thật rõ ràng mọi động tĩnh ở dưới lầu.

Nhưng bởi vì mệnh lệnh và sự cho phép của tiên sinh, trong lòng hắn không có việc gì khác.

Về mặt tinh thần cực kỳ thỏa mãn, khiến hắn vô cùng sung sướng.

Tròng mắt trước sau đều là dựng đồng.

Giờ phút này hắn cảm thấy rất may mắn, tuy độ xứng đôi không cao, nhưng hắn là cấp SSS.

Tin tức tố cuồn cuộn không dứt, tiên sinh cần hắn bao lâu, thì hắn có thể cho liên tục bấy lâu.

Nếu có thể ôm nhau mãi như vậy.

Thiên trường địa cửu, đến chết mới thôi.

Hầu kết hắn lăn lộn, từ đáy lòng cảm thấy vui sướng, hân hoan vì sự tưởng tượng này.

Cho đến khi lồng ng.ực nhẹ nhàng bị đẩy ra một cái.

“Được rồi.” Hắn nghe thấy tiên sinh nói.

Tai Thiệu Ngôn giật giật, cảm thấy mình hơn phân nửa là nghe lầm.

Sao có thể được rồi? Hắn rõ ràng cảm thấy chưa đủ.

Sâu trong lòng thật ra cảm thấy nôn nóng, trống rỗng, nhưng bởi vì Omega ở ngay trong lòng ng.ực mình, tư thế ngoan ngoãn nghe lời như vậy.

Cho nên có thể xem nhẹ sự tồn tại của cảm giác bất mãn mãnh liệt này.

Điều kiện tiên quyết là có thể ôm tiên sinh mãi mãi như vậy.

Không cho anh ấy đi đâu cả.

Cánh tay ôm tiên sinh siết thật chặt.

Ngay sau đó, hắn cảm giác tay tiên sinh vỗ lên gáy hắn.

Nhéo nhéo hắn, lực đạo không lớn, nhưng ý cảnh cáo trong đó rất đầy đủ.

Thiệu Ngôn không tình nguyện.

Nhưng trước khi tiên sinh mở miệng lần thứ hai, vẫn là thả lỏng hàm răng ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cố Khinh Ngư sờ sờ lên gáy hắn với vẻ trấn an, giống như sờ một con chó lớn biết nghe lời.

“Ngoan, đi mở cửa.”

Thiệu Ngôn nhất thời không động đậy.

Cố Khinh Ngư nheo nheo đôi mắt lại, Thiệu Ngôn phản xạ có điều kiện đứng dậy.

“Được.”

***

Trong lòng Thẩm Dật tràn đầy sốt ruột, yêu cầu Lâm Kỳ dùng chìa khóa dự phòng mở cửa.

Lâm Kỳ không nhận được mệnh lệnh, không vui vẻ chấp nhận sự sắp xếp như vậy.

Hai người đối đầu nhau, Thẩm Dật thậm chí bắt đầu suy xét xem có nên ném đá vỡ cửa sổ hay không, thì bất chợt phát hiện, cánh cửa đằng sau mở ra.

Alpha cao lớn tóc vàng đứng ngay cửa, mặt như sương lạnh nhìn mấy người ngoài cửa, tuy rằng không nói gì, nhưng tin tức tố nồng đậm lại không che giấu, áp lực vô hình bao phủ, khiến bầu không khí trở nên ngưng trọng.

Thẩm Dật cũng không sợ hắn, tiến lên chất vấn: “Anh đã làm gì?”

Thiệu Ngôn không trả lời câu hỏi quá rõ ràng này.

Xoay người quay vào trong nhà.

Thẩm Dật chú ý tới bước chân rất nhanh của hắn, trong lòng có đủ loại suy đoán, vội vàng đi theo.

Trợ thủ do dự vài giây, cũng đi theo qua.

Lâm Kỳ thì sờ sờ mũi, ở nguyên tại chỗ, tiếp tục canh gác.

Thẩm Dật lên tới phòng ngủ trên lầu, thuận lợi gặp được Cố Khinh Ngư.

Anh mặc bộ đồ ngủ bằng lụa trắng, trạng thái thoạt nhìn cũng không tệ lắm, Thẩm Dật thoáng yên tâm.

Nhưng mùi trên người anh rõ ràng khác hẳn bình thường, vẫn khiến Thẩm Dật nhíu mày lại.

Quả nhiên, y đoán không sai, tiên sinh thật sự đã bị Thiệu Ngôn đánh dấu.

Tin tức tố của anh rõ ràng đã nhiễm mùi hương của Alpha.

Cố Khinh Ngư không có tâm trạng suy đoán y đang nghĩ cái gì, nhân lúc này tình trạng tốt, một hơi giải thích nguyên do: “Thẩm tiến sĩ, hôm nay giày vò qua lại, vất vả cho anh rồi. Toà nhà phụ có phòng cho khách, các anh đi nghỉ ngơi trước, tôi có một vài nghi vấn, trễ chút nữa sẽ tìm anh để xin chỉ giáo.”

Thẩm Dật mơ hồ đoán được điều anh định hỏi là gì, nói thẳng: “Tôi cho rằng phương án của ngài rất nguy hiểm, đề nghị ngưng ngay lập tức, đổi thành Tô tiên sinh đến đây.”

Y thoáng nhìn qua Alpha bên cạnh Cố Khinh Ngư, ánh mắt hoàn toàn không đồng ý.

Người này lại đầy mặt lạnh nhạt, không hề phát biểu bất kỳ ý kiến gì đối với đề nghị này.

Thân thể Cố Khinh Ngư bỗng nhiên hơi lảo đảo rất nhỏ một cái, nhanh chóng được Thiệu Ngôn giơ tay ra đỡ vững.

Anh gắng gượng cười với Thẩm Dật, nói: “Không nói nhiều nữa, anh đi nghỉ ngơi trước.”

Thẩm Dật chú ý kỹ đến trạng thái của anh, còn chỗ nào không rõ nữa?

Đây là biểu hiện của việc đánh dấu mất đi hiệu lực.

Vừa rồi y ở dưới lầu đợi lâu như vậy, hẳn là đều trong quá trình đánh dấu.

Nhưng nhanh như vậy đã mất đi hiệu lực.

Y muốn tiếp tục khuyên bảo vài câu, nhưng dưới ánh mắt kiên quyết tiễn khách của Cố Khinh Ngư, lại chỉ có thể ngập ngừng hơi hé miệng, cuối cùng không nói gì cả.

Bất đắc dĩ xoay người, xuống lầu, rời đi.

***

Cố Khinh Ngư kêu y chờ, nhưng bản thân Thẩm Dật cũng không có tâm trạng đi ngủ.

Ở phòng dành cho khách đợi hồi lâu, kim phút của chiếc đồng hồ trên tường đi hết vòng này đến vòng khác

Toà nhà chính và toà nhà phụ có khoảng cách nhất định, tình hình cụ thể bên kia như thế nào, y hoàn toàn không biết. Với sự hiểu biết của y đối với bản tính của AO, nhất định vẫn đang tiếp tục đánh dấu.

Trợ thủ cũng không dám nghỉ ngơi, chờ cùng với y.

Anh ta nhỏ giọng suy đoán: “Thời gian lâu như vậy, chẳng lẽ, bọn họ không chỉ đánh dấu tạm thời?”

Không chỉ đánh dấu tạm thời, vậy chính là ……

Đánh dấu cả đời?

Sao có thể! Thiệu Ngôn hắn, hắn làm sao dám?

Nhưng nếu cắn tuyến thể cứ mãi không đủ, Alpha đang bức bối không thể nào đạt được sự thỏa mãn, sẽ áp dụng phương thức trực tiếp hơn, đương nhiên là có khả năng.

Trên thực tế, khả năng có thể nhịn xuống không làm như vậy mới là cực kỳ nhỏ.

Thẩm Dật đứng ngồi không yên, y đứng phắt dậy, đi đến trước toà nhà.

Từ toà nhà phụ đi ra, một trận gió lạnh mãnh liệt thổi lên mặt y. Thẩm Dật toàn thân lạnh lẽo, khép vạt áo lại, đi được nửa đường, bước chân hơi khựng lại.

Y nhìn thấy Thiệu Ngôn từ bên trong đẩy cửa bước ra.

Khóe môi Alpha còn sót lại vết máu khả nghi, thấy Thẩm Dật đi tới, cũng không bất ngờ, chỉ nhàn nhạt nói: “Tiên sinh mời anh vào.”

Giọng của hắn khàn khàn, trong mắt có không ít tơ máu.

Thẩm Dật nhìn hắn thật sâu một cái, vẻ mặt phức tạp, nhưng không nói nhiều lời, vội vàng lên lầu.

Thiệu Ngôn theo sát sau đó, cũng đi lên theo.

Thẩm Dật vào cửa, trong phòng ngủ nồng đậm hai mùi tin tức tố làm y mặt đỏ tai hồng, Omega trước mắt càng khiến trái tim y bỗng nhiên rung lên.

Cố Khinh Ngư lúc này ngồi trên sofa, anh mặc áo ngủ, toàn thân đều bọc kín mít, nhưng không biết vì sao, có một loại xinh đẹp không nói nên lời, giống như đóa hoa nở rộ đến mức tận cùng, khiến cho bất kỳ người nhìnthoáng qua cũng nhịn không được tim đập thình thịch.

Cố Khinh Ngư ngẩng đầu nhìn y một cái.

Đáy mắt anh ửng đỏ, ánh mắt lấp lánh, cảm xúc trong đó dịu dàng đến không thể tưởng tượng nổi, vừa lưu luyến lại vừa thâm tình.

Chỉ nhìn một cái, Thẩm Dật đã rơi vào trạng thái xuất thần ngắn ngủi.

Y muốn đến gần anh, như thiêu thân cam lòng lao vào ngọn lửa .

Thiệu Ngôn cố nén cơn xúc động muốn ngăn cảm toàn bộ tầm mắt của y, nặng nề ho một tiếng.

Thẩm Dật giống như tỉnh mộng, vội vàng rũ mắt xuống.

“Thẩm tiến sĩ, đã trễ thế này, lẽ ra lúc đầu tôi nên đi tìm anh. Nhưng tôi có chút bất tiện, nên mời anh đến đây.” Cố Khinh Ngư giọng điệu chậm rãi, so với sự trầm ổn miễn cưỡng duy trì cách đây không lâu, đã tự nhiên hơn nhiều.

Thẩm Dật thầm tính toán, cái giá phải trả là tiếp xúc bốn tiếng đồng hồ liên tục để đánh dấu.

Y còn chưa nói gì, Thiệu Ngôn đã mở miệng nhắc nhở trước: “Tiên sinh, kiểm tra một chút trước đi.”

Thẩm Dật cũng có ý này, Cố Khinh Ngư liền gật gật đầu.

Thẩm Dật đang định tiến lên, lại một lần nữa bị ngăn cản, Thiệu Ngôn chắn trước người y, nhìn trợ thủ ở phía sau y, nói: “Để anh ta làm.”


📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19,000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38,000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 57,000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 3 tháng